Chương 8.1: Dạ tiệc (3)

Cả hai đều là người Trung Quốc du học ở nước ngoài, một ở Pháp và một ở Anh, cùng chuyên ngành và tài năng giống nhau.

Ba năm trước từng có cơ hội hợp tác với nhau một lần, nên đã trở thành bạn tốt của nhau.

"Tôi vốn tưởng rằng lần này không gặp được cô, không ngờ cô cũng đã bay trở về." Mạnh Xán mỉm cười nói.

"Đúng vậy, đã nhiều năm không về, cũng nên trở về thăm cha mẹ."

"Vậy cô còn quay trở lại Anh không?"

"Tôi vẫn chưa bỏ việc ở bên Anh"

Mạnh Xán gật đầu như đã đoán biết trước.

“Lần này về nước, anh có về thăm nhà không?” Tô Vãn Hạ mỉm cười nhìn anh ta.

“Không kịp quay lại thành phố F, để lần sau vậy!” Mạnh Xán có chút thất vọng nói.

"Wow"

"Ồ! Whoishe?"

"Trời ạ, chẳng phải là..."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, xung quanh vang đến tiếng sửng sốt, Tô Vãn Hạ không khỏi quay đầu lại nhìn, trên miệng vẫn còn nở nụ cười khi nói chuyện với Mạnh Xán.

Khi nhìn rõ nhân vật chính gây xôn xao thì nụ cười trên khóe miệng lập tức đông cứng lại, bàn tay cầm ly rượu khẽ run lên.

Cô chỉ cảm thấy máu trong người mình như đã đông lại, cơ thể dường như không còn là của chính mình nữa, như bị người khác điểm huyệt, đứng cứng đờ ngay tại chỗ.

Tim cô đập loạn nhịp, trong đôi mắt sáng như sao mai lóe lên một tia hoảng sợ và lo lắng.

Người bị đám đông vây quanh không giống như cảm giác quen thuộc trong tâm trí cô.

Thân hình cao gầy của anh được khoác lên một bộ vest đen được may thủ công, càng khiến anh thêm phần lịch lãm và cao quý.

Đôi mắt đen láy và sáng ngời, toát ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, cộng với khuôn mặt tuấn tú có đường nét sâu như tạc, lại càng thêm uy nghiêm.

Lông mày rậm, sống mũi cao và khuôn môi đẹp, tất cả đều tôn lên vẻ quý phái và sang trọng của anh.

Tô Vãn Hạ nắm chặt ly rượu, không giống như trước, bây giờ trên người anh toàn toát ra vẻ lạnh lùng, khiến cô có cảm giác nguy hiểm, chẳng lẽ là ảo giác?

Trong tâm chí cô, anh là người nhẹ nhàng và tao nhã, rực rỡ như nắng tháng ba.

Đã đến gần, đã đến gần hơn, Mục Anh Thần dường như đang đi về phía Tô Vãn Hạ một cách tình cờ.

Mọi người trong hội trường lần lượt nhường đường cho anh, những người phía sau cũng đi theo sát anh, anh giống như một vị hoàng đế, đi đến đâu cũng khiến người ta có cảm giác phải cúi đầu.

Tô Vãn Hạ nhìn thấy bóng người cao lớn đi về phía mình thì có chút muốn bỏ chạy, quá bất ngờ, thật sự quá bất ngờ, cô thật không ngờ lại gặp được anh ở đây.

Mục Anh Thần nhìn người phía trước mặt, trong lòng không khỏi cười nhạo, thì ra cô còn biết căng thẳng, như vậy có phải là cô vẫn chưa hoàn toàn quên anh sao?

Mục Phong, Quý Hoa và Mục Sơ Dương những người đi theo anh, lúc này đã hiểu ra lý do tại sao anh hai của họ lại tham gia buổi dạ tiệc này, dám chắc là vì cô gái xinh đẹp ngay trước mắt họ.

Cuối cùng, thân hình cao lớn toát ra khí chất lạnh lùng đã dừng lại trước mặt Tô Vãn Hạ, không biết từ lúc nào, đầu cô đang nhìn chằm chằm vào ngón chân, tay cầm ly rượu căng thẳng đến mức không kiềm chế được bản thân, không biết nên nói gì đây? nên nói gì đây? Hay là không nói gì cả?

Đột nhiên, một giọng nói êm tai xuyên qua đám đông, từ xa đến gần.

"Summer!"

Tô Vãn Hạ hạnh phúc hơn bao giờ hết khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.

Không dám nhìn vào mặt người trước mặt, cô liền ngẩng đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, mọi người nghe thấy tiếng gọi đều ngạc nhiên nhìn về phía giọng nói.

Ngay lập tức, lại là một đợt trầm trồ, trong buổi dạ tiệc hôm nay có rất nhiều soái ca cực phẩm, ngay cả cậu ấm đẹp trai và nổi tiếng ở châu Âu cũng đã đến!