Chương 6.1: Buổi tiệc tối 1

Hôm sau, Tô Vãn Hạ đang ngủ say, thì bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô khó chịu nhíu mày một cái, cầm lấy điện thoại di động cũng không thèm nhìn tới, giọng nói khàn khàn: "Alo, ai đó?"

Vậy mà đầu bên kia điện thoại không có tiếng gì, "Ai vậy?" Tô Vãn Hạ tức giận, sáng sớm gọi điện thoại mà không nói chuyện, bị bệnh à.

Cô càng nghĩ càng tức giận tắt điện thoại ném lên trên gối nằm mơ màng lại ngủ tiếp.

Mục Anh Thần bên kia điện thoại nghe được giọng nói của Tô Vãn Hạ thì trái tim không chịu khống chế run lên, tiếng nói xa lạ quen thuộc đến cỡ nào, đã bao lâu rồi anh không nghe được.

Khóe miệng anh nở nụ cười châm chọc từ hôm qua trời biết lúc anh hay tin cô trở về thì cả đêm không ngủ được, mà người con gái này lại ngủ say bất tỉnh như vậy, tốt, rất tốt.

Anh tắt máy, đến khi tâm trạng bình tĩnh lại thì vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài, anh cũng nên đi công ty, hôm nay lịch trình rất nhiều.

Tô Vãn Hạ còn đang ngủ say, mẹ cô lại gọi cô dậy ăn sáng, tâm trạng cô không được tốt từ trên giường bò dậy.

Ăn sáng xong mới cô mới nhìn đồng hồ, thấy đã 8 giờ thì lấy điện thoại gọi điện cho Án Ức Nhu.

"Vãn Hạ. "

"Ức Nhu, đi dạo với mình 1 chút nhé. "

"Ok, người đẹp có lời mời thì mình luôn sẵn lòng. "

"Ừ, được một lát mình tới nhà đón cậu. "

"Ok. "

Tắt máy, Tô Vãn Hạ lên lầu thay một áo sơ mi trắng và một quần jean màu lam nhạt, đổi đôi giày cao gót cô thích nhất thành đôi giày bẹt nhẹ nhàng, sau đó nói với mẹ Tô một tiếng rồi lái xe đi tìm Án Ức Nhu.

Hai người nhiều năm không gặp, bây giờ cuối cùng có thể đi phố cho khuây khỏa tự nhiên vô cùng vui vẻ.

Án Ức Nhu cầm một cái quần màu hỏi Tô Vãn Hạ : "Mình mặc bộ này có được không? "

Tô Vãn Hạ không chút khách khí lắc đầu, chọn váy lụa mỏng màu đỏ nhạt dài đến gối đưa cho Án Ức Nhu: "Cậu thử cái này! "

Hai mắt Án Ức Nhu tỏa sáng vui vẻ chạy vào phòng thử đồ một lát thì bước ra.

Tô Vãn Hạ than nhẹ, mặc dù lớn giọng nhưng nhìn dáng vẻ của cô ấy thuộc về kiểu nhỏ nhắn đáng yêu cho nên những bộ đồ màu đỏ đậm không thích hợp cô ấy.

Án Ức Nhu rất hợp với chiếc váy lụa mỏng màu đỏ nhạt này vì nó hiện rõ dáng vẻ mê người của cô ấy.

Án Ức Nhu đi tới trước gương ngạc nhiên mở miệng: "Vãn Hạ, ánh mắt của cậu không tệ nha. "

Vẻ mặt Tô Vãn Hạ lộ vẻ đương nhiên: "Lấy ánh mắt thiết kế sư của mình, lựa chọn chắc chắn sẽ không sai lầm. "

Án Ức Nhu trợn mắt nhìn cô: "Cậu là nhà thiết kế bên kiến trúc đừng có trộn lẫn nói chuyện như vậy thật là tự luyến. "

"Ha ha. "

Từ cửa hàng đi ra ngoài Án Ức Nhu khó hiểu nhìn Tô Vãn Hạ.

"Vãn Hạ, sao cậu biết mình muốn mua lễ phục. "

"Bởi vì mình là thần cơ diệu toán chuyển thế. "

"Cắt, thôi đi. " Án Ức Nhu trợn mắt nhìn cô.

"Ha ha, bởi vì mình biết cậu tối nay muốn đi tham gia mộy buổi tiệc với ba cậu có phải không? "

Vẻ mặt Án Ức Nhu ngạc nhiên nhìn cô "Sao cậu biết. "

Sau đó như nghĩ tới điều gì, cô ấy chỉ vào Tô Vãn Hạ: "Chẳng lẽ cậu cũng đi sao. "

"Sao hả, chẳng lẽ chỉ cho phép đại tiểu thư đi, không cho phép nhà thiết kế như tôi đi hả? "

Án Ức Nhu la to: "Vãn Hạ thì ra cậu xấu như vậy, mình có thể đi là nhờ vào ba mình, nhưng Vãn Hạ nếu cậu lấy thân phận nhà thiết kế tham gia thì không phải cậu đã nổi tiếng trên toàn thế giới sao nhưng mình cũng không nghe nói về tên của cậu nhỉ? "