Tần Sắt mơ thấy ác mộng cả đêm, trong mơ đều là gương mặt đáng sợ của Cố Cảnh Uyên.
Còn chưa đến sáu giờ sáng, cô đã choàng tỉnh dậy.
Tần Sắt chửi thề một tiếng, rốt cuộc không ngủ nổi nữa.
Sau khi rời giường, cô loay hoay một lúc rồi ba giờ chiều mới đi đến bệnh viện.
Vương Thu Hà hôm qua bị tiêu chảy mất nước, bây giờ còn chưa xuất viện, phải để Tɧẩʍ ɖυệ trông coi hai ngày mới có thể ra viện.
Sau khi đến nơi, Vương Thu Hà nhịn không được muốn mắng Tần Sắt, bà ta còn chưa nói được câu nào thì Tần Sắt đã ôm bụng nói mang thai thật sự quá mệt mỏi, luôn luôn buồn ngủ, không còn cách nào khác.
Vương Thu Hà cắn răng nhẫn nhịn, trong lòng thầm nghĩ, đợi sinh đứa bé ra rồi thì bà ta sẽ đuổi Tần Sắt đi.
Lúc đi ra cùng Vương Thu Hà, Tần Sắt gặp Triệu Bác Nguyên.
Trong phòng bệnh, Tɧẩʍ ɖυệ và Triệu Bác Nguyên hôn nhau quấn quít, tay của hai người đều không nhịn được mà vói vào trong quần áo người kia.
Dường như có tiếng “tách” vang lên, hai người kinh ngạc trong giây lát, chậm rãi quay đầu, liền thấy Tần Sắt không biết từ bao giờ đã đứng ngoài cửa, trên tay còn đang giơ điện thoại lên.
Tần Sắt nghiêng đầu xua tay với họ, “Yên tâm đi, điện thoại tôi nét lắm, kỹ thuật chụp ảnh còn tốt hơn kỹ năng giường chiếu của hai người, chụp rất đẹp, tiếp tục đi, đừng dừng lại, chậc… Ảnh đẹp quá, chứng cứ đẹp quá!”
Không thể không thừa nhận, việc chụp hình nɠɵạı ŧìиɧ này đúng là vô cùng kí©h thí©ɧ!
Triệu Bác Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ sợ tới mức run rẩy, lập tức tách ra.
Tɧẩʍ ɖυệ nghiến răng mắng: “Đồ đê tiện…”
Tần Sắt lắc đầu, “Hừ, Tɧẩʍ ɖυệ ơi là Tɧẩʍ ɖυệ, anh muốn tôi nói anh thế nào đây, tìm đàn ông lạ, nɠɵạı ŧìиɧ, còn dám quay lại mắng tôi, anh nói đầu anh xanh mướt, vậy sao lại không làm tròn bổn phận như thế? Có hiểu đạo đức nghề nghiệp là gì không? Đổi một câu mắng chửi đa dạng hơn xem nào?”
Tɧẩʍ ɖυệ nháy mắt với Triệu Bác Nguyên, muốn đoạt lấy điện thoại cô, Tần Sắt nhìn thấy thì nói, “Lần này anh cướp được, vậy lần trước thì sao? Đừng ngây thơ nữa.”
Tɧẩʍ ɖυệ gào thét: “Cút!”
Tần Sắt không động đậy, “Chồng à, em thích một cái túi, cũng chưa có đồ trang điểm, mùa xuân đến rồi, bộ sưu tập mùa xuân năm nay cũng nên mua thôi…”
Tɧẩʍ ɖυệ nghiến răng nghiến lợi rút tiền trong ví ram, ném qua, “Cút mau!”
Tần Sắt nhặt lên, “Cảm ơn chồng!”
Trước khi đi, cô còn nói với Triệu Bác Nguyên, “Tiểu Triệu, hầu hạ chồng tôi cho tốt nha.”
Triệu Bác Nguyên tái mặt đi.
Tần Sắt đợi dưới lầu nửa tiếng, thấy Triệu Bác Nguyên xuống dưới thì cười tủm tỉm tiến đến, “Hậu hạ xong rồi sao, ôi chao, khuôn mặt nhỏ nhắn thoải mái này, đỏ ửng lên rồi, tôi cũng không ngờ chồng tôi trên giường lại mạnh mẽ như vậy đó.”
Triệu Bác Nguyên đỏ mặt, “Cô đừng có quá đáng.”
Tần Sắt lắc đầu thở dài, “Nhóc ngốc, chẳng biết gì cả đúng không, đáng thương quá. Thôi bỏ đi, tôi cũng không chấp nhặt với cậu, dù sao anh ta cũng không chỉ có một người đàn ông là cậu, một đám cứ tranh đi tranh lại mệt chết tôi, làm vợ cả, tôi phải có khí chất!”
Triệu Bác Nguyên ngạc nhiên, “Đứng lại, cô có ý gì?”
“Tiểu Triệu, cậu ấy à, đừng quá đau lòng, quay đầu lại đi, chị giới thiệu đàn ông tốt cho cậu!”
Tần Sắt nói xong rồi vỗ vai Triệu Bác Nguyên, cười dịu dàng, duyên dáng bỏ đi.
Tần Sắt hất mái tóc dài ra sau lưng, nhếch môi cười mỉa mai, cô chính là muốn cho đôi gay này trở mặt với nhau, hừ. Đừng tưởng rằng cô chỉ có thủ đoạn nhỏ như thế!
Cô bước ra ngoài viện, chuẩn bị gọi một chiếc taxi rời đi, lại chợt nghe thấy có người hét “Cẩn thận!”. Tần Sắt vừa xoay người, đã thấy một chiếc xe con màu đen lao thẳng tới cô.