Chương 4

Tôi không đành lòng, bèn đưa anh ấy về nhà.

Không nghĩ đến cuối cùng lại quấn lấy nhau.

Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, mà đằng trai lại đẹp trai quá đáng.

Bọn tôi tránh không thoát câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, trở thành người yêu.

Có điều mới đầu anh ấy cũng không dịu dàng vậy đâu.

Luôn dùng cái mặt không chút cảm xúc đó nhìn tôi.

Lạnh đến mức người ta không dám đến gần.

Tôi bị ảnh nhìn đến tê da đầu.

Nhưng ảnh cũng không làm gì, còn rất ngoan nữa.

Kêu ăn thì ăn, kêu ngủ thì ngủ.

Sau này còn giúp tôi làm việc nhà nữa.

Có lần tôi tăng ca đến nửa đêm, Cố Mặc Trì liền một mình ngồi trên sô pha đợi tôi.

Trên bàn là đồ ăn đã nguội lạnh.

Đó là lần đầu tiên anh ấy học nấu cơm, muốn nấu cho tôi ăn.

Tôi không muốn để ảnh thấy mất mát trong lòng, cố gắng ăn thiệt nhiều.

Vị có hơi kỳ kỳ.

Kết quả tôi đau bụng cả đêm.

Vào nhà vệ sinh rất nhiều lần.

Anh ấy đứng ngoài cửa, dùng đôi mắt xinh đẹp đó nhìn tôi.

Anh nói: "Em đâu cần phải ăn."

Tôi sờ sờ đầu ảnh: "Lần đầu anh nấu cơm, em phải cổ vũ chớ, em tin là sau này anh sẽ tiến bộ."

Bạn trai tôi trông thì lạnh lùng nhưng lại rất ngây thơ.

Dưới ánh đèn mờ sáng, tôi thấy hai lỗ tai anh đỏ bừng lên.

Cứ như thế, soái ca lạnh lùng ngây thơ này.

Trở thành bạn trai nhị thập tứ hiếu của tôi.

Bọn tôi rúc trong nhà ôm ôm hôn hôn, làm mấy chuyện người yêu thường làm, hưởng thụ những kɧoáı ©ảʍ tuyệt vời khó mà diễn tả bằng lời.

Nhiệt tình trong mắt anh ấy dường như sắp hóa thành thực thể.

Ban đêm lúc nằm ôm nhau.

Anh ấy thường vui vẻ dùng xúc tu màu đen quấn chặt lấy tôi.

Giống như muốn khảm tôi vào người vậy.

... Từ từ?

Xúc tu ở đâu ra vậy!

Tôi giật mình tỉnh khỏi cơn mơ.

Phát hiện mình đang nằm trên giường của một căn phòng xa lạ.

Giường rất lớn nệm rất êm, trên người còn đắp một cái thảm lông, ấm quá.

Tôi mờ mịt.

Rõ ràng hôm qua tôi đang trốn dưới gầm giường phòng để đồ, sao giờ lại nằm trên giường.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ lại.

Đã nghe giọng của người đàn ông đeo kính ngoài cửa.

"Nhóc cũng may mắn đó! Thế mà vẫn sống, hôm qua trốn ở đâu?"

Tiếp đến là giọng của nhóc mập:

"Em trốn trong thùng gạo dưới bếp á, cái thùng đó lớn lắm, chứa nổi em."

"Cũng thông minh gớm, bởi vậy người có thể trực tiếp xông vào phó bản cấp S cũng không phải không có lý do."

Tôi mở cửa, dọa hai người đang đứng ngoài hết hồn.

Thấy người mở cửa là tôi, nhóc mập vui mừng:

"Tốt quá! Chị cũng sống sót!"

Người đàn ông đeo kính cũng không dám tưởng tượng, nhìn tôi hồi lâu rồi nói:

"Hai người đúng là mạng lớn."

Làn đạn cũng lập tức bay vèo vèo:

"Không tồi! Hai người mới thế mà đều sống tới hừng đông."

"Nhóc mập đó hôm qua sợ thành như vậy, đại boss cũng xuất hiện, vậy mà còn sống."

"Có tiềm năng đó, phó bản này càng ngày càng thú vị."

"Tôi cược nhóc mập!"

"Tui thấy cô gái tên Khương Tảo này cũng lợi hại lắm đó, bị kéo vào phó bản mà vẫn bình tĩnh như vậy, mới đầu tui còn tưởng người chơi cũ cơ."

"+1."

"Ể? Mọi người có thấy cái phòng Khương Tảo đi vô hơi quen hông?"

"Phắc! Tui nhận ra rồi, phòng này có một người chết rồi đúng không? Nhớ không lầm thì phòng này có một hầu gái không đầu."

"Vậy mà cổ bình yên vô sự trong đó một đêm. Trâu bò đó."

"Tôi bắt đầu hy vọng hai người này sống tới cuối cùng, vượt qua phó bản rồi nha."