Chương 47: Kế hoạch thất bại
Tôi nhìn dáo dát xung quanh, vệ sĩ có mặt ở khắp mọi nơi thật may mắn là
tôi không bị họ phát hiện. Nhanh chóng trốn vào một bụi cây trong khu
vườn tôi cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi nơi đây. Lúc nãy tôi đứng từ trên ban công nhìn xuống căn bản là không hề thấy có nhiều vệ sĩ đến
như vậy, khắp nơi đều có mặt của bọn họ muốn trốn khỏi đây e rằng không
phải là chuyện dễ dàng.
Tôi nhìn quanh một chút, tòa thành này không phải chỉ có một cánh cửa chính đó chứ?
Nếu thật là vậy thì làm sao mà thoát khỏi đây? Vệ sĩ đứng đông như vậy mà chỉ có tường...
- A. Phải rồi. Trèo tường.
Tôi xoay mặt vào bức tường cao gần hai mét mà khẽ nuốt nước bọt, trong lòng thầm than khổ, lại nhìn bộ đồ tôi đang mặc có lẽ phải thử một phen rồi.
Tôi bắt đầu bước lên bức tường, vừa bước được một chân lại vì quá nhiều dây leo quanh bức tường khiến tôi trượt chân mà ngã xuống đất. Đau, rất đau khiến tôi muốn ứa nước mắt nhưng nhất định tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi
phải trở về gặp lại mẹ và đưa bà đi, phải thoát khỏi đây. Tôi muốn cho
hắn biết rằng tôi là con ngừơi, tôi không phải món đồ chơi của hắn. Với ý nghĩ thế, tôi quyết tâm sẽ trèo lên, đáng lí ra là phải vượt qua được
nhưng sự thật rất phũ phàng là cho dù có cố như thế nào thì người một
mét rưỡi như tôi cũng thể bước lên được một bước chứ nói gì đến leo qua
bức tường cao gần hai mét.
Vũ đứng từ phía sau nhìn cô đang quyết tâm trèo lên đó thì không khỏi bật
cười. Không hiểu sao anh lại không muốn bắt cô trở về theo lệnh của Hàn
Phong mà là muốn giúp cô trốn thoát khỏi nơi đây.
- Cô đang làm gì vậy?
Nghe có tiếng nói từ phía sau, tôi giật mình. Không phải chứ sao lại bị phát hiện rồi. Tôi hơi run run xoay lại phái sau, hai mắt nhắm nghiền chắp
hai tay đến trước mặt giọng thành khẩn.
- Xin tha cho tôi, đừng bắt tôi quay trở vê nơi đó. Hãy giúp tôi.
Trên gương mặt nghiê nghị hiện lên ý cười đậm, anh hắng giọng lạnh lùng nói.
- E hèm. Cô dám trốn thoát tôi nhất định sẽ bắt cô cho anh Phong xử lí.
Anh Phong? Sao mọi người đều gọi hắn là ngài chỉ có duy nhất người này lại
gọi một cách thân thiết đến như thế? Tôi ngước mắt lên, không chắp hai
tay nữa hé nhỏ đôi mắt, thấy người trước mặt là Vũ thì cười thành tiếng.
- Vũ, anh làm tôi giật mình. Sao anh biết tôi ở đây?
Vũ nhìn nụ cười đã lâu không còn hiện trên gương mặt cô gái này thì anh lúc này tỏ ra rất vui, cất giọng trêu đùa.
- Tôi thấy có một con mèo đang cố trèo qua bức tưởng nên mới đến xem thử.
Con mèo? Trèo tường? Tôi lắc đầu, nhìn xung quanh. Lạ thật đâu có con mèo nào đang trèo tưởng đâu chỉ có...
- Này, anh đang trêu tôi đấy à? - Tôi huých vào khuỷu tay anh ta, tỏ vẻ tức giận.
- Cô muốn trốn khỏi đây à? - Vũ cất giọng, gương mặt lấy lại nét cương nghị như bình thường.
Tôi nhìn Vũ một lúc, Ánh nắng ban mai đang lan tỏa trên người Vũ khiến tôi cảm thấy rất an tâm mà gật đầu.
- Anh có thể giúp tôi không? Tôi không muốn ở cạnh hắn nữa.
- Tại vì sao?
- Hắn hoàn toàn không xem tôi là con người, từ trước đến giờ hắn luôn xem tôi là một đồ vật để hắn chơi đùa, trong khi tôi lại là toàn tâm toàn
ý. Tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa. - Tôi nhìn Vũ, nụ cười trên môi đã
tắt liệm thay vào đó là gương mặt buồn rầu, giọt lệ bất chợt rơi ra như
một xâu chuỗi hạt bị đứt.
- Đừng khóc tôi sẽ giúp cô.
Vu
nâng bàn tay lên lau nhẹ gương mặt cô cố gắng để khiến làn da mỏng manh
không
bị đau, anh cười buồn. Anh biết nếu giúp Uyển Nhi trốn thoát thì mình sẽ là
người phản bội Hàn Phong nhưng anh không còn sự lựa chọn khác. Nhìn
người mà anh yêu thương phải đau khổ mà rơi lệ thì đối với anh càng đau
gấp trăm lần, nếu được Vũ sẽ muốn là người thay cô gánh chịu tất cả. Anh vốn là một con người khô cằn nhưng nay gặp cô thì cảm thấy không có gì
hạnh phúc hơn thế nữa, cho dù.....chỉ là một mình đơn phương. Anh cam
tâm tình nguyên để giúp đở cô, chỉ vì anh yêu cô, không thể nhìn thấy cô phải chịu tổn thương nữa. Có lẽ giúp cô trốn thoát có khi là sự giải
thoát dành cho cô lẫn Hàn Phong.
- Thật sao? - Tôi ngạc nhiên nhìn Vũ. Nếu giúp tôi trốn thoát cũng là
đồng nghĩa cho việc anh ta phản bội lại Hàn Phong, điều này sẽ khiến anh ta mất mạng bất cứ lúc nào.
- Thật. - Vũ gật đầu chắc nịch.
- Không cần làm vậy đâu tôi sợ rằng nếu Hàn Phong biết được sẽ không tha
cho anh. - Tôi cười buồn nhìn Vũ. Dù rất muốn được trốn thoát nhưng tôi
không thể làm liên lụy đến Vũ, làm vậy thật là ích kỷ.
- Ngốc. Hàn Phong sẽ không biết đâu, tôi không nói cô không nói thì ai mà biết.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa đi thôi. - Vũ mỉm cười kéo tôi đi.
- Hai người định đi đâu? - Ngữ điệu trầm thấp vang lên, dù là vậy cũng đủ khiến người khác hoảng sợ rét run, mà tôi lại đang muốn trốn khỏi đây
còn Vũ thì đang cố giúp tôi, tiếng bước chân từ từ đi đến và chủ nhân
của giọng nói lạnh lùng lúc này.....