Chương 4

*Góc nhìn của Karmeut*

Wolfric Iveld Karmeut, đại hoàng tử của Đế chế Wolfric, người bắt đầu sống chung với một con quạ một cách kỳ lạ, đang lành vết thương, nhưng anh không thể quay về vội vàng như vậy.

-Anh bị Luwellin tấn công và bỏ chạy vào rừng nên khả năng cao là ở Cung điện Hoàng gia anh bị coi là mất tích hoặc đã chết. Đại hoàng tử, người chưa thức tỉnh được sức mạnh sẽ là một sự tầm thường.

Ngoài ra, Luwellin còn có tham vọng nên có lẽ đã hoàn thành công việc trước khi tấn công anh, để nếu anh (Karmeut) chết hoặc biến mất bất cứ lúc nào, hắn (Luwellin) có thể thế chỗ (Karmeut).

"Chết tiệt, tại sao--?!"

Tại sao mình vẫn chưa thể đánh thức được khả năng của mình?! Mình tuyệt vọng tham gia và lắng nghe tất cả các lớp học, bao gồm cả nghiên cứu làm sao để thức tỉnh, và cố gắng hết sức để học mọi thứ! Nhưng, mình có nên chịu đựng những chuyện như thế này chỉ vì tôi không chưa thức tỉnh không?

Karmeut nghiến răng.

Làm thế quái nào mà tôi có thể vượt qua được rào cản này?

Lặp lại câu hỏi chưa được trả lời này, anh ta đấm vào thân cây.

"Cộc"

Khi nghe thấy tiếng kêu trầm, nặng nề và thô ráp, Karmeut ngẩng đầu lên.

Anh nhìn thấy những chiếc lông đen, mịn và bóng cùng với đôi mắt sáng rực rỡ.

"Rainelle."

Nhìn thấy con quạ đậu trên tảng đá gần đó như đang đáp lại tiếng gọi của mình, anh có một cảm giác khó tả.

Ánh nhìn của nó thật xa lạ. Đó không phải là ánh mắt tính toán, không phải ánh mắt hy vọng điều gì đó, cũng không phải ánh mắt cố gắng bám lấy anh. Nếu chủ nhân của ánh mắt này không phải là động vật mà là con người, anh ta sẽ nghi ngờ rằng đây cũng có thể là diễn xuất.

Tuy nhiên , Karmeut đã đưa tay ra cho Rainelle.

Con quạ có đôi mắt màu tím đã giúp đỡ anh hết lần này đến lần khác mà không hề mong ước điều gì.

Rainelle nghiêng đầu. Nhìn thấy con quạ vỗ cánh, Karmeut chậm rãi đưa tay ra, giấu đi sự lo lắng.

Với một cú gõ, ngón tay của Karmeut chạm vào đầu cái mỏ đen của nó. Rainelle chớp mắt nhưng không bay đi.

Anh đưa tay ra thêm một chút và vuốt ve đầu nó.

Những chiếc lông dày mịn màng đến mức anh muốn vuốt đi vuốt lại.

Có lẽ đang trong tâm trạng vui vẻ, Rainelle nhẹ nhàng nhắm mắt lại và dụi đầu vào tay Karmeut.

Như đang đùa giỡn, Rainelle dang rộng đôi cánh như muốn bay, sau đó vòng quanh đầu anh rồi cuối cùng biến mất trong khu rừng. Karmeut cười

"...Ngươi thật thông minh."

Nếu Karmeut còn ở lại Hoàng cung, hẳn anh sẽ cho rằng quạ là loài chim tượng trưng cho cái chết, bệnh dịch và sự xui xẻo, mà không biết lông của chúng đẹp và óng ả cũng như sự thông minh đến mức nào.

Cùng với tiếng vỗ cánh, có thứ gì đó từ trên cao rơi xuống. Theo phản xạ bắt lấy nó, anh nhận ra đó là một loại trái cây mà anh chưa từng thấy trước đây.

Hình dạng của nó giống như một quả táo, nhưng kích thước chỉ bằng một nửa. Những viên pha lê tỏa sáng như ngọc bích bao quanh trái cây như một chiếc vỏ sò.

"Đây là gì?"

Đó là một loại trái cây xa lạ. Trái cây lấp lánh đẹp đẽ đến mức khiến anh nghi ngờ liệu đó có phải là trái cây hay không.

Con quạ nghiêng đầu và phát ra một tiếng kêu nhỏ rất dễ thương, nhưng Karmeut không thể không lo lắng.

Cho đến nay, Rainelle chưa cho anh bất cứ thứ gì độc hại hay không ăn được. Ngay cả khi anh ấy nói: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy điều này", nó vẫn mổ trái cây như muốn bảo anh ấy hãy quan sát và làm theo nó.

Tuy nhiên, lần này nó không mổ vào trái cây mà nó mang đến. Nó thậm chí còn không mang hai cái và ăn một cái trước.

Trên hết, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy đồ thật, nhưng---, không thể nào---

"Đây thực sự là trái cây đó à...?"

Karmeut siết chặt nắm tay. Nếu đây là loại trái cây mà anh biết đến, thì đây sẽ là loại trái cây hiếm mà ngay cả hoàng đế cũng chưa chắc có được.

Và, đó cũng là phương tiện duy nhất để anh vượt qua hoàn cảnh tuyệt vọng hiện tại. Tuy nhiên, biết được công dụng và tác dụng phụ của loại quả này, anh không khỏi do dự.

Nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, Karmeut ngẩng đầu lên và nhìn Rainelle.

Đôi mắt trong suốt màu tím đang nhìn lại anh. Chúng thuộc về một con quạ thông minh và kỳ lạ đã xua đuổi lũ Orc và mang thảo mộc cùng thức ăn cho anh.

Nếu không có Rainelle suốt tuần qua, Karmeut có lẽ đã suy sụp.

Có lẽ điều đó không thể hiểu được đối với bất kỳ ai khác, và ngay cả đối với chính anh trước khi bị tấn công.

Tuy nhiên, giờ đây anh biết rằng ngay cả khi đó là một con vật không biết nói, nó vẫn mang lại cho anh rất nhiều niềm an ủi khi không rời xa anh.

"Rainelle."

Anh nghe thấy một tiếng kêu như thể nó đang trả lời. Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh ấy, và Karmeut mở miệng như thể đang nói chuyện với chính mình.

"Nếu ta chết, hãy sống tự do nhé!"

Và không chút do dự, anh đưa trái cây vào miệng.

*Góc nhìn của Rainelle

Tôi nheo mắt khi thấy cơ thể anh ấy phát ra ánh sáng.



Thành thật mà nói, việc tôi tìm thấy quả đó chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Không, tôi có nên gọi đó là may mắn không? Ban đầu, loại trái cây đó không quá khó tìm, nhưng nó là một vật phẩm chỉ có thể đạt được một lần trong mỗi lần chơi.

Crobanlock.

Đó là một loại trái cây có khả năng "đánh thức" sức mạnh ẩn của nhân vật vô cùng mạnh mẽ.

Sự thức tỉnh là khác nhau đối với mỗi nhân vật mục. Một số nhân vật trở nên mạnh mẽ hơn ngay lập tức. Một số khác phát triển những sức mạnh tiềm ẩn.

Tại sao tôi lại nói chuyện như thế này?

Làm sao tôi biết được trái cây đó khi tôi thậm chí còn không biết anh là ai?

Tôi nhớ trong lúc đi lang thang, tôi rất ngạc nhiên khi chợt nghĩ đến loại trái cây như viên ngọc ấy có tác dụng vô cùng lớn lao.

Ngoài ra, lộ trình trò chơi thay đổi tùy thuộc vào nhân vật được tặng trái cây đó nên không thể nào tôi không nhớ được! Quả quan trọng đó!

Khi tôi nhớ tới Crobanlock, tôi lại nhận ra rằng tôi--- Không, cuộc đời tôi thật là khốn khổ.

Đồ khốn! ông đúng là một vị thần!

Hắn đưa tôi vào một tựa game otome mà tôi đã chơi từ ba năm trước rồi?! Tôi không nhớ rõ về tên và nội dung nữa!

Ông đang đùa với tôi đấy à?! Ông đang đùa giỡn với tôi đấy à?! Huh?!!

Điều may mắn nhất trong số những bất hạnh đó là tôi đã tìm được danh tính của anh chàng đẹp trai tuyệt vời đó.

Wolfric Iveld Karmeut. Hoàng đế của Đế chế Wolfric. Tôi nhớ rằng anh ấy là một trong những nhân vật có thể công lược trong trò chơi.

Dù sao đi nữa, anh ấy là một nhân vật phù hợp với sở thích của tôi và xuất thân của anh ấy rất độc đáo, vì vậy anh ấy là một nhân vật giỏi về nhiều mặt.

"Người ta nói rằng máu sói chảy trong huyết quản của hoàng gia."

Không giống như câu chuyện có bối cảnh giả tưởng thông thường, thường bắt đầu từ lính đánh thuê hoặc nô ɭệ. Ở thế giới này, có bối cảnh rằng loài sói là tổ tiên của hoàng gia.

Đó là cái gì vậy? Tôi nghĩ đó là con sói thần thánh xuất hiện khi thế giới được tạo ra.

Dù sao thì Gia tộc Wolfric có một khả năng đặc biệt: họ có thể biến thành sói.

Nhân vật Karmeut đã là hoàng đế khi tôi chơi game. Không ngờ lại đến lúc anh ta còn là đại hoàng tử.

Khi bị tấn công, năng lực của anh ấy chưa bộc lộ nên anh ấy đã phải chịu đựng rất nhiều, nhưng tôi biết rằng bằng cách nào đó anh ấy đã trở thành hoàng đế.

Tôi muốn cho anh ấy cơ hội để đánh thức sức mạnh của mình.

Nếu tôi đưa cho Karmeut một chiếc crobanlock trong trò chơi gốc, sẽ có một luồng pheromone*-

[*Pheromone, hoặc kí©h thí©ɧ tố, là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài. Đôi khi chất này còn được gọi là hormone xã hội (social hormone) hay được xem như một hệ thống thông tin hóa học. Có loài chỉ sản xuất một số ít pheromone, một số loài khác lại có khả năng sản xuất nhiều hơn. Hệ thống pheromone khá phức tạp ở các loài côn trùng sống thành xã hội.]

Sau đó, ngay cả khi tất cả các phụ nữ bám theo anh ấy, họ sẽ bị anh ấy phớt lờ và anh ấy sẽ thì thầm tình yêu với nhân vật của người chơi, điều đó thật tuyệt.

Tôi đoán rằng có thể anh ấy đã phát ra pheromone vì anh ấy không có khả năng phát thứ gì đó nhiều hơn mặc dù anh ấy là một hoàng đế.

Khi ánh sáng dần trở nên mạnh hơn, tôi cảm thấy có áp lực.

Khí chất này không phải là chuyện đùa. Toàn bộ cơ thể tôi đang bảo tôi hãy bay đi ngay lập tức.

Ở đằng xa, tôi có thể nghe thấy tiếng chim bay đi trong sự kinh ngạc. Ngoài ra còn có tiếng xào xạc của những con vật nhỏ khi chúng bỏ chạy. Nhưng tôi không bỏ chạy mà chỉ ngồi trên cành cây, không rời mắt khỏi Karmeut.

Mặc dù crobanlock là vật phẩm chủ chốt để xác định lộ trình trò chơi nhưng sẽ là vấn đề lớn nếu bạn sử dụng nó mà có sức chịu đựng kém.

Nó sẽ đi thẳng đến kết thúc tồi tệ? Là một loại trái cây có tác dụng cực lớn có thể đánh thức ai đó nên tác dụng phụ của nó cũng không phải chuyện đùa.

Nếu không thể chịu đựng được sức mạnh của trái cây đó, bạn sẽ chết.

Đó là một tác dụng phụ đơn giản nhưng có hậu quả rất lớn.

Nếu bạn đưa nó cho người có mức độ ưu ái cao hơn mức nhất định, nhân vật sẽ nhớ đến người chơi ngay cả khi đang đau đớn, chịu đựng và sẽ thức tỉnh. Nếu không, nhân vật sẽ chết và người chơi sẽ bị bắt vì tội gϊếŧ người.

Đó là con dao hai lưỡi có thể lật ngược bàn phím và đưa bạn thẳng đến một kết cục tồi tệ.

Điều thú vị hơn nữa của trò chơi là bạn không thể nhìn thấy sự an toàn bằng mắt thường.

Tôi nhớ rằng độ khó rất cao vì tôi phải đánh giá xem mình có ở trong ranh giới an toàn hay không ở một mức độ nào đó bằng cách nhìn vào lời thoại (hoặc lời nói) của nhân vật.

Vì vậy, tôi đã chịu đựng suốt một năm, hoàn thành việc bắt giữ tất cả các nhân vật mục tiêu và hoàn thành trò chơi với đôi tay run rẩy.

Nghiêm túc mà nói, tôi nghĩ mình sắp nôn vì lo lắng. Tôi rất lo lắng. Nếu mọi việc diễn ra theo đúng câu chuyện gốc, Karmeut sẽ hoàn thành quá trình thức tỉnh của mình một cách an toàn, nhưng hiện tại có một biến số tên là tôi.

Liệu anh ta sẽ tỉnh lại hay sẽ chết?

Tôi cầu nguyện cho sự thức tỉnh thành công và không rời mắt khỏi Karmeut.

Sẽ thật mất mát nếu con người cực kỳ đẹp trai mà tôi gặp lần đầu tiên ở thế giới này qua đời.

*Góc nhìn của Karmeut

Có tiếng xé rách mơ hồ. Đó là âm thanh da anh bị rách, nhưng Karmeut không thể hoàn toàn chú ý đến nó. Khi nuốt Crobanlock, toàn bộ cơ thể anh tràn ngập sức nóng. Cứ như thể anh ta đã nuốt chửng mặt trời vậy. Đến mức anh tự hỏi liệu mình có bùng nổ như thế này không.

"Ờ..."

Anh nghiến răng, cố gắng hết sức để kiểm soát nguồn năng lượng bùng nổ như thể nó đang cố xé toạc anh ra.



Hãy chịu đựng nó. Mình phải chịu đựng nó. Mình... mình không hề cố gắng để chết như thế này.

Mình phải sống sót. Những hiệp sĩ đã thề trung thành với mình đã hy sinh mạng sống của họ!

Mình không sống để chết như thế này, để bị em trai mình đánh bại thảm hại chỉ vì cậu ta đã thức tỉnh sức mạnh của mình!

Với trái tim đầy sự độc ác, Karmeut bắt đầu kiểm soát nỗi đau và nguồn năng lượng sắp bùng phát ra khỏi cơ thể anh.

Ý nghĩ "Mình không thể chết như thế này" đã trở thành động lực của anh.

*Góc nhìn của Rainelle

Đã nửa ngày trôi qua kể từ khi Karmeut chìm trong ánh sáng.

Trong khi đó, cảm giác muốn chạy trốn của tôi vẫn không hề yếu đi. Thay vào đó, nó ngày càng mạnh mẽ hơn.

Nếu tôi ở trong cơ thể con người chứ không phải cơ thể con quạ, tôi sẽ khóc trong nước mắt. Đó không phải lời nói đùa.

Tôi cảm thấy như mình sắp chết mặc dù tôi không cảm thấy như có thứ gì sắp tấn công mình, cũng như không có bất kỳ tiếng gầm gừ đe dọa nào.

Tim tôi đập như điên và cơ thể run rẩy, nhưng tôi vẫn- tôi nghiến chặt mỏ và giữ vững lập trường.

Karmeut là niềm tin duy nhất của tôi.

Vì vậy, tôi phải chờ đợi và tự mình xem nó.

Liệu anh ta sẽ thức tỉnh hay chết.

Nếu anh ta chết, tôi sẽ phải nghĩ cách khác để sống sót.

"Nếu ta chết, hãy sống tự do nhé!"

...Anh đang làm tôi cười! Sống tự do? Tất nhiên, nếu anh chết, tôi không còn cách nào khác ngoài việc được tự do! Tôi phải tìm cách sống!

Thay vì nói vậy, hãy thành công trong việc thức tỉnh của anh!

Vì lý do nào đó, nước mắt tôi trào ra khi tôi theo dõi quá trình thức tỉnh của anh ấy. Ánh sáng rất mãnh liệt, nhưng nó không đến mức tôi không thể nhìn thấy gì cả.

"---!!"

Ôi không! Tại sao lại có gnolls* ?! Tại sao những sinh vật này lại đến đây khi anh ấy đang trong quá trình thức tỉnh---?!!

(*Gnolls: Một sinh vật hình người thường độc ác và giống linh cẩu được tìm thấy trong nhiều tác phẩm văn học giả tưởng và trò chơi điện tử)

Những động vật khác chỉ bỏ chạy, nhưng tại sao chúng lại đến đây? Tại sao?!!

Có phải vì họ là quái vật?

Tôi quay lại nhìn Karmeut.

Sự thức tỉnh có lẽ vẫn chưa kết thúc, vì ánh sáng vẫn chưa tắt và không thể cảm nhận được chuyển động nào từ đó.

---Nếu cứ để nguyên như vậy, có lẽ anh ấy sẽ bị đám chuột lùn này tấn công khi đang thức tỉnh.

Tôi có nên để anh ấy một mình và bỏ chạy không?

Đó là một phản xạ về suy nghĩ.

Karmeut là sự may mắn mà tôi đã có được sau khi trở thành một con quạ, nhưng anh ấy lại là nhân vật mục tiêu. Anh ấy thực sự là một nhân vật.

Trong hoàn cảnh của tôi, thời gian tôi ở bên anh ấy cho đến nay sẽ là lãng phí, nhưng tôi không nghĩ rằng mình có thể liều mạng chỉ vì điều đó lãng phí. Tôi chỉ là một con quạ không có sức mạnh.

Nghĩ vậy, tôi dang rộng đôi cánh định chạy trốn, nhưng kỳ lạ thay, cơ thể tôi không hề cử động.

Ờ, ừ! Ách! Được rồi! Ngay cả khi còn là con người, tôi đã chọn một công việc có độ rủi ro cao!

Tâm trí tôi lúc này đang nghĩ đến điều gì nữa?

Chúng tôi đã đến gần nhau. Và anh chàng đẹp trai đó mỉm cười với tôi.

Tôi rất vui khi anh ấy cho tôi đồ ăn.

Và tôi đã cố gắng rất nhiều để có được sự ưu ái của Karmeut.

Nếu bây giờ tôi đi xa, tôi sẽ là một kẻ ngốc phải không?

Ồ, vâng! Tôi là một con quạ có thể bay, nên tất cả những gì tôi phải làm là chọc tức những kẻ đó trong khi né tránh chúng! Không phải là tôi không có trí tuệ nên có thể né được!

Nghĩ như vậy, cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Đủ để nói rằng cái tôi không thể cử động trước đây hoàn toàn là một thứ nhảm nhí.

Ờ. Tôi đã nói gì cơ? Cuộc đời tôi là một máng xối*! Bây giờ đang gặp phải gnolls?!

(*Máng xối là phụ kiện quan trọng giúp kéo dài tuổi thọ cho công trình và ngăn ngừa ảnh hưởng xấu từ môi trường.)

Được rồi, hãy làm phiền bọn chúng đi!

Tôi hít một hơi thật sâu.

Haha- được rồi, lên nào! Ít nhất tôi đã cầm cự được cho đến khi anh ta thức tỉnh xong!

Tôi có thể bỏ chạy sau khi kiểm tra xem anh ta đã thức tỉnh thành công hay đã chết!