Chương 3

*Góc nhìn của Karmeut

Anh nhìn con quạ bay đi, thở dài một hơi. Thật tuyệt khi được làm ẩm cổ họng và rửa vết thương đã được băng bó của anh ấy trên dòng suối, nhưng chỉ thế thôi.

Máu vẫn rỉ ra từ vết thương từng chút một và cơ thể kiệt sức của anh đang cần được nghỉ ngơi. Ngồi trên tảng đá phẳng gần đó, người đàn ông nghĩ đến con quạ.

Anh không biết liệu có phải là con quạ đã dẫn lũ Orc đi hay là một con khác, nhưng anh có thể xác nhận một điều.

Đó chỉ là một sự trùng hợp đơn giản, nhưng sự thật là mạng sống của anh đã được cứu nhờ con quạ đó.

Nếu con quạ đó không vừa kêu vừa bay qua lũ Orc thig anh sẽ phải đối phó với lũ Orc với cơ thể bị thương và kiệt sức vì bị chúng truy đuổi.

Có khả năng cao là sẽ chết và anh sẽ bị ăn thịt.

"Sau khi nghỉ ngơi một chút, mình sẽ phải tìm một nơi an toàn."

Đây không phải là một nơi rất an toàn. Dòng nước chảy xóa đi mùi máu và mùi cơ thể của anh, nhưng nơi nước chảy lại là nơi có nhiều thú hoang và quái vật ghé qua.

Ngoài ra, những nơi ẩm ướt không tốt cho cơ thể bị thương. Nó liên tục hạ nhiệt độ cơ thể. Nghĩ rằng nó có thể khiến vết thương của anh trở nên trầm trọng hơn, anh quyết định ở lại chỉ để hồi phục thể lực, sau đó anh sẽ rời đi.

Anh đã nghỉ ngơi đầy đủ cố gắng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh đã cố gắng ngồi nghỉ lâu hơn một chút. Khi anh đang định tìm nơi an toàn thì có thứ gì đó rơi trúng đầu anh.

"Cỏ? Không, đây là-, đây không phải là cỏ-", người đàn ông có thể nhanh chóng nhận ra rằng đó là một loại thảo mộc.

Nó cũng là một loại thảo mộc phổ biến được các y sĩ sử dụng để cầm máu. Anh không khó để nhận ra nó vì người đã học kiếm thuật cũng đã học được một chút về thảo dược, bởi vì anh có thể cần đến nó bất cứ lúc nào.

Nhưng ai? Người đàn ông nhìn lên.

"Cù-"

Đó là một con quạ. Dưới đất nơi con chim lớn màu đen đang đậu trên cành cây bên trên còn có thêm một số loại thảo mộc giống như loại đã rơi xuống đầu anh.

Con quạ nghiêng đầu, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của anh.

Con quạ mở mỏ và khép mỏ với một tiếng kêu trầm và nhỏ và bay đi.

Nhìn những thảo dược rơi chính xác trước mặt, anh vẫn im lặng.

Như một niềm kiêu hãnh, con quạ ưỡn ngực kêu lên một tiếng có vẻ rất vui mừng.

Tuy nhiên, anh không thể hoàn toàn vui lòng. Đó là bởi vì anh chưa bao giờ nghe nói về loài quạ, không, loài chim thông minh đến mức chúng giúp con người mà không cần lý do.

"Có phải nó là sứ ma của ai đó không?Tộc điểu nhân? Hay một con rồng đa hình?"

Sự nghi ngờ của người đàn ông là điều đương nhiên. Bởi vì với lẽ thường tình không có cách nào khác giải thích.

Tuy nhiên, khả năng con quạ này là sứ ma của ai đó, tộc điểu nhân và rồng đều khó xảy ra. Những chủng tộc đó không ưa con người và những người ủng hộ anh cũng không ai có sứ ma cả. Nhưng tại sao con quạ đó lại------?

Dù sao đi nữa, con quạ đang nhìn xuống anh với đôi mắt lấp lánh.

Từ ánh mắt đó, người đàn ông dường như nghe thấy một giọng nói hỏi, "Tôi đã làm rất tốt, phải không?"

Người đàn ông rửa sạch thảo dược trong nước đang chảy, cho vào miệng và nhai. Một vị đắng lan tỏa trong miệng, nhưng anh nhai thảo dược mà không cau mày, sau đó anh tháo băng và đắp vết thương bằng thảo mộc nghiền.

Anh cau mày trước cảm giác bỏng rát và đeo băng lại. Điều này chắc chắn sẽ cầm máu.

Khi có thứ gì đó rơi xuống gần chân mình, anh nhìn lên. Con quạ ở đó, vừa nghiêng đầu vừa kêu. Anh nhìn xuống xem vật gì rơi xuống.

Khi anh nhìn, lần này nó là một loại quả nhỏ màu đen.

"Cái này là cái gì?"

Anh chưa bao giờ ăn một loại trái cây như vậy. Thấy người nhặt lên nhưng không ăn, quạ nghiêng đầu.

Với một tiếng vυ"t, con quạ bay đi.

Nhìn thấy con quạ bay đi đâu đó, anh cảm thấy lạ lùng. Anh nhìn quả trên lòng bàn tay.

Rõ ràng đó là một con chim chuyên ăn xác chết và tượng trưng cho sự bất hạnh và cái chết, nhưng đối với anh đó lại là một con chim may mắn.

Có thể nghe thấy tiếng kêu trầm. Khi anh quay đầu lại, con quạ đã ở đó. Với cái mỏ của nó, nó đang cầm trái cây giống như quả trên tay người đàn ông

Con quạ vỗ cánh trong khi ngẩng đầu lên như thể đang nhìn anh và nuốt trái cây.

Anh ngây người chớp mắt trước hành vi ăn trái cây của con quạ chẳng khác gì mẹ đang nói với con rằng nó an toàn.

Với suy nghĩ ngớ ngẩn rằng con chim có thể hiểu được hoàn cảnh của mình, anh ta nhét thứ quả màu đen vào miệng.

Quả rất ngọt. Đến mức anh có thể quên đi tình hình hiện tại của mình trong giây lát.

*Góc nhìn của Rainelle

Tôi rất vui vẻ nhìn anh ấy đang ăn trái cây tôi mang đến.



Đúng, ngon quá! Tôi thật may mắn khi tìm thấy nó! Tôi đang tìm thảo dược, không ngờ lại tìm thấy chúng! Khi nhìn thấy trái cây, tôi nghĩ ngay: "Món này ngon quá". Quả thì nhỏ, nhưng còn nhiều nữa, nên tôi sẽ nói cho bạn biết nó ở đâu-

Tôi gọi người đàn ông có giọng Quác.

Sau khi xác nhận rằng mắt của người đàn ông đang nhìn mình, tôi dang rộng đôi cánh của mình, vòng qua đầu người đàn ông và bay về phía trái cây.

"Quác, quác, quác! (Có trái cây ngon đấy, theo tôi đi!)"

Tôi bay trở lại để bay lượn trên đầu người đàn ông không cử động.

"Đi theo cậu phải không?"

Ôi, giọng anh ấy thật tuyệt vời! Nó ở âm vực thấp. Ừ đúng rồi, đi theo tôi! Tôi sẽ cho anh biết trái cây ở đâu, vì vậy hãy nhìn nhận tôi một cách tích cực! Xin hãy cho tôi ở với anh!

Khi anh ta bước một bước, tôi rất phấn khích và bay đến nơi có trái cây. Thay vì bay đi ngay lập tức, thỉnh thoảng tôi lại ngồi trên cành cây để anh ấy có thể theo kịp tôi. Tôi đã bay nhiều lần.

Nó không quá xa nên tôi có thể nhanh chóng đến được những bụi cây đầy trái cây.

Tôi không biết liệu anh ta có nghi ngờ hay lo lắng về việc khi nào một con thú hay quái vật sẽ xuất hiện, nhưng người đàn ông đó trông có vẻ thất vọng.

Tôi biết điều này thật đáng nghi ngờ, nhưng xin hãy hiểu cảm giác của tôi!

Trước mặt anh, tôi đã hái vài quả mọng trong bụi cây và ăn. Nếu lúc trước tôi không tìm thấy chúng khi tìm thảo dược thì bây giờ tôi đã gặp rắc rối rồi.

Ăn trái cây xong, tôi lên cành cây ngồi. Sau đó, người đàn ông từ từ tiến lại gần, cẩn thận hái và ăn trái cây trong khi nhìn xung quanh.

Tôi sẽ trông chừng giúp anh vì anh làm tôi lo lắng quá nhiều! Anh không bao giờ biết khi nào động vật hoang dã sẽ xuất hiện và ăn thịt anh.

Nghĩ lại thì, không chỉ có anh ta mới phải lo lắng.

Có chim săn mồi, mèo và thú dữ! Quái vật thường được mô tả là kém nhanh nhẹn hơn động vật, nhưng tôi không biết tình huống ở đây phải không?! Sao tôi lại thoải mái thế này?!

Tôi cúi đầu và nhìn anh.

-Đúng. Thành thật mà nói, tôi không khỏi cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy một anh chàng có mức độ đẹp trai như thế này.

Haah- Giống như tôi được chữa lành chỉ bằng cách nhìn vào vẻ ngoài của anh ấy. Tôi nghĩ ít nhất anh ấy cũng là một nhân vật phụ.

Anh ta có thể là ai?

Tôi cảm thấy như mình nhớ ra điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ được nên tôi thấy khó chịu.

Nếu tôi biết chuyện này sẽ xảy ra thì tôi đã viết truyện và tiểu thuyết cho game rồi!! Một cái gì đó như thế và một cái gì đó giống thế này!

Điều này thường xảy ra khi một người vừa mới chơi dở một otome game, đang đọc dở một cuốn tiểu thuyết, hoặc một tiểu thuyết gia chưa viết xong! Tại sao tôi không phải là một trong số họ!

Tôi thở dài một hơi khi cảm thấy mình lại rơi xuống vực sâu*. Nhưng rồi có thứ gì đó đập vào mắt tôi.

(*không nghĩ ra được cái mình cần)

"Quác! Quácc! Quáaac! (Đó là một con báo! Khẩn cấp! Khẩn cấp! Aah, bây giờ không phải lúc!)"

Cơ thể tôi bất giác run lên.

Bản năng của loài chim mách bảo tôi hãy bỏ chạy, nhưng ký ức bị hổ cắn lại ùa về trong đầu tôi. Tôi cảm giác như sắp khóc khi nhớ lại cảm giác nghẹt thở, những chiếc răng nanh sắc nhọn đâm vào cổ họng và máu tuôn ra.

"Quáaac! Quáac! Quác quáac! (Chạy đi! Đừng chết! Cảm giác bị cắn chết thật kinh khủng! Anh là người đầu tiên tôi gặp ở đây, vì vậy đừng chết!)"

Khi tôi tiếp tục la hét đau khổ, khí chất của anh ấy lập tức thay đổi.

Anh nắm lấy chuôi kiếm trên thắt lưng và cảnh giác với xung quanh. Và thực sự, một điều gì đó đáng kinh ngạc đã xảy ra trước mắt tôi.

Có lẽ cảm thấy cách tiếp cận lén lút của mình đã thất bại, con báo đã lao vào anh.

Con báo sà xuống bên sườn bị thương của người đàn ông với những chiếc răng nanh lộ ra và thậm chí không hề gầm lên, thật đáng sợ. Đó là cảnh khiến tôi hiểu tại sao con báo lại được so sánh với một sát thủ.

Tuy nhiên, không giống như tôi, người đàn ông đó rất bình tĩnh. Khoảnh khắc tôi nghĩ rằng đôi mắt vàng của anh ấy đang nhấp nháy, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Huh?

Cái gì? Tôi đã nhìn thấy gì? Tôi chắc chắn rằng anh chàng này đã không rút kiếm ra.

Anh ta rút nó ra khi nào? Có chuyện gì với vết máu trên thanh kiếm của anh ấy vậy? Huh?

Với một âm thanh ùng ục, con báo gục xuống. Nó chảy máu trên cổ.

Hình ảnh anh ta gϊếŧ chết một con báo mà không hề hụt hơi hay đổ mồ hôi quá phi thực tế khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Anh- không phải anh quá mạnh mẽ sao?

Nhưng tại sao anh lại bị thương? Tại sao anh lại bị lũ Orc truy đuổi một mình? Nhìn bộ quần áo sang trọng của anh, anh dường như có địa vị cao. Vậy tại sao?



Mắt tôi quay cuồng trong sự bối rối. Dù thế nào đi nữa, anh ta vẩy máu khỏi thanh kiếm của mình bằng cách vung nó, đã từng quay đầu về phía tôi.

Ừm? Cái gì? Nó là gì?

Anh im lặng nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu nhặt những quả còn sót lại trong bụi cây.

Huh? Bạn sẽ lấy và ăn chúng?

Nhưng tìm được một nơi an toàn quan trọng hơn. Ừm, tôi không biết liệu bạn có cần nơi an toàn đó không. Chẳng phải bạn rất mạnh mẽ sao? Không, nhiệt độ cơ thể của bạn có thể giảm.

Tôi đang quan sát hành động của anh trong khi nghĩ về điều này điều kia.

Anh nhặt một chiếc lá lớn và đặt nó xuống sàn. Và sau khi đặt khoảng một nửa số quả hái lên trên chiếc lá, anh ta bắt đầu bước đi.

Ơ, ờ---?

Bạn hái chúng cho tôi ăn à?

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, nhưng anh vẫn không ngừng bước đi. Tôi chớp mắt nhìn bóng dáng anh bước đi không quay đầu lại, rồi vội vàng đáp xuống sàn.

Ừm, được rồi, không sao đâu! Vì con báo đã chết! Và và--. Người đó đã hái những quả này cho tôi.

Tôi đoán anh ấy đã nói lời cảm ơn theo cách riêng của mình? Nghĩ đến những gì tôi đã làm cho đến nay để giúp đỡ anh ấy lại được đáp trả theo cách này, trái tim tôi không hiểu sao lại cảm thấy nhột nhột.

Tôi muốn cười, nhưng lại cảm thấy rất tiếc là không thể được vì mình có thân quạ nên chỉ cắn một miếng rồi nuốt xuống.

Để nếm được, tôi phải cắn nhẹ quả đó rồi nuốt xuống, nhưng bây giờ quả đó ngọt quá nên tôi không suy nghĩ gì nữa. Nó ngọt và ngon đến nỗi tôi không thể rời đi cho đến khi ăn hết số quả trên lá.

***

Con quạ.

Một con chim thuộc họ Corvidae. Nó là loài thông minh nhất trong số các loài chim và khả năng giải quyết vấn đề ứng biến của nó thậm chí còn vượt qua cả tinh tinh.

Tuy nhiên, từ xa xưa, loài vật này đã trở thành biểu tượng của điềm gở bởi hình ảnh nó chuyên ăn xác chết và thu thập những đồ vật lấp lánh.

Con chim thường được vẽ trên những đồ trang sức giống ma quỷ hoặc phù thủy.

Chính là tôi.

Ngay cả khi tôi muốn cười, âm thanh phát ra từ mỏ của tôi vẫn là tiếng kêu.

Tôi nghĩ rằng điều này sẽ khiến tinh thần của tôi suy sụp hơn nên tôi đã bay lên trời. Tôi thở dài khi nhìn xuống đất.

Anh ta và tôi bắt đầu có một cuộc sống chung kỳ lạ. Đó là bản năng của lũ quạ là xây tổ và ngủ an toàn, ấm áp, nhưng tôi phớt lờ bản năng đó và lượn lờ quanh người đàn ông đó.

Vết thương bên hông không nghiêm trọng, nhưng cũng không nông nên anh không thể cử động nhiều.

Và tôi tiếp tục mang thảo dược cho anh ấy.

Bây giờ, khi tôi thả thảo dược ra, khóe mắt anh ấy sẽ cong lên nhẹ nhàng. Nó rực rỡ đến nỗi tim tôi rung động.

Ồ vậy ư. Nụ cười trên khuôn mặt ấy thật đáng yêu. Anh đang khoe vẻ đẹp trai của mình quá mức rồi đấy! Và tôi chỉ xứng xách dép khi so sánh với anh!

Mặc dù tôi đã nói vậy, nhưng tất cả những gì tôi làm cho anh ta là mang cho anh một ít dược liệu, cho anh ta biết vị trí của những loại trái cây thỉnh thoảng có thể tìm thấy và cảnh báo anh ta bằng tiếng kêu nếu có điều gì đó khác thường.

Huh? Nó nhiều hơn tôi nghĩ.

- Ừm, ừm. Và không phải là tôi không nhận được gì từ anh ta.

Anh ta bắt cá hoặc thỏ bằng bẫy làm bằng gỗ và đá để anh ta ăn. Và thật may mắn, thật may mắn là anh ấy cũng đã chia cho tôi một phần.

Đó là một sự giúp đỡ! Khi còn là con người, tôi thích yukhoe* và sashimi . *Hức hức*(khóc), ngon quá.

(*Yukhoe là món thịt sống trong ẩm thực Hàn Quốc)

"Rainelle"

Nghe những lời của anh, tôi kêu lên và đáp xuống một tảng đá gần đó.

Và khi tôi nghiêng đầu nhìn người đàn ông, anh ta đặt thịt cá lên đá.

Ồ! Cảm ơn vì bữa ăn!

Tôi nhanh chóng dùng mỏ kẹp con cá rồi bay lên cành cây. Khi tôi nhìn xuống, người đàn ông đang nở một nụ cười nhẹ nhàng và thân thiện.

CHÚA ƠI------! Nụ cười đó thật nguy hiểm cho trái tim nhỏ bé của tôi l!

Người đàn ông đặt cho tôi cái tên "Rainelle". Khi anh ấy gọi tôi là "Rainelle", tôi như có một cảm giác không rõ nào đó đang trào dâng trong l*иg ngực.

Đúng như tôi nghĩ, tôi muốn ngồi lên cánh tay hoặc vai của người đàn ông đó và tỏ ra dễ thương, nhưng nếu ngay từ đầu đã đòi hỏi quá nhiều, tôi có thể cảm thấy gánh nặng. Tôi có nên đi vòng quanh anh ấy một chút không?

Dù sao thì tôi cũng đã ăn xong cá rồi. Tôi no rồi nên tôi sẽ đi lấy ít thảo mộc.