Chương 4-2. Say Rượu (rượu thật ngon, uống cả trăm ngụm thì tốt rồi) (2)

Lại phát hiện sư phụ đang cầm đèn Khổng Minh của mình, ngẩn người.

Bởi vì góc độ này mà ta có thể nhìn thấy nguyện vọng trên đèn Khổng Minh: Nguyệt Nương, hy vọng kiếp sau nàng có thể trở lại bên cạnh ta.

.......

Ta trầm mặc nhìn cái đèn Khổng Minh kia, mặt trên không có thỏ ngọc, cũng không có Thường Nga, chỉ có một vòng ánh trăng.

May mà sư phụ không nhìn thấy mấy lời ngu xuẩn trên đèn Khổng Minh của ta, nếu không hai người đều sẽ thật xấu hổ.

"Sư phụ...... Người không cần lo lắng, con tin tưởng người nhất định có thể chờ sư nương, không phải đều nói luân hồi thì sẽ có thể đầu thai làm người sao......" Ta nhẹ giọng nói.

Sư phụ nghe vậy thì phục hồi tinh thần, mỉm cười xoa xoa đầu ta, nói: "Được, không cần lo lắng, vi sư cũng muốn thả đèn, chúng ta cùng nhau đi."

Ta xấu hổ vò đầu, không nghĩ tới sư phụ không hề nhìn ta lấy một cái, hạ giọng nói: “Con đã thả xong rồi..... Hắc hắc......”

Sư phụ ngẩn ra, ngay sau đó tránh đi ánh mắt của ta nói: "Vậy sao, xin lỗi, vi sư không chú ý, chúng ta đây đi ăn một chút gì đi.”

Nói xong người liền kéo ta rời đi, ta nghi hoặc nói: “Sư phụ, người không thả đèn Khổng Minh nữa sao?”

Sư phụ lắc đầu nói: "Vi sư không tin mấy đồ vật hư vô đó, Nguyệt Nương sớm đã chết, làm gì có cái gì mà luân hồi, chẳng qua là tự an ủi chính mình thôi, quan trọng vẫn là người trước mắt."

Cái gì?

Sư phụ nói thế là có ý gì đây?

Người trước mắt, người trước mắt của y không phải chính là ta sao?

Mấy trăm năm chúng ta đều ở núi Ngọc Ương tu luyện, căn bản không có quen người nào khác.

Là ta sao, là ta sao, là ta sao?

Sư phụ nhìn biểu tình rối rắm của ta, đột nhiên nhận ra lời nói của mình ái muội thế nào, vội vàng sửa lại: "Vi sư là nói, hiện tại ta chỉ nghĩ làm sao giúp ngươi phi thăng Đại Thừa, đến lúc đó có thể đủ hành tẩu khắp nơi rồi."

Ta nghe vậy thì mới chậm rãi bình phục tâm tình, thế nhưng trong lòng lại cảm thấy mất mát.

Không biết vì sao, ta luôn cảm giác tâm tư sư phụ tựa hồ không đơn giản như vậy, nhưng rốt cuộc nhất thời ta cũng không tìm ra manh mối.

Sư phụ và ta tìm được rồi một tửu quán, ông chủ nhìn thấy sư phụ, chạy nhanh lên chiêu đãi.

"Hai vị muốn gọi cái gì?"

Ông chủ hỏi ta và sư phụ, sư phụ cười gật đầu, nói: "Ta muốn tam đàm tử ủ lâu năm, cùng với mấy loại thức ăn chay."

Ông chủ vừa nghe thì nhanh chóng gật đầu, nói: "Được rồi, ngài chờ một lát."

Rất nhanh, tam đàm tử ủ lâu năm đã bày ở trước mặt sư phụ và ta.

Ta không chờ nổi nữa mở nắp ra, lập tức mùi rượu xộc vào mũi.

“Thơm quá ~” Ta trực tiếp cầm lên uống, lại bị sư phụ cướp vò rượu mất.

“Tiểu hài tử uống rượu cái gì?” Sư phụ nhíu mày nghiêm túc nói.

Ta méo miệng, có chút bất mãn nói: "Con đã trưởng thành rồi mà? Con đã 118 tuổi rồi......"

Sư phụ sửng sốt, tiếp theo cười nói: “Đúng vậy, đã nhiều năm qua đi như vậy, sư phụ còn tưởng ngươi vẫn là tiểu hài tử nhơ nhuốc đi theo sau ta.”

“Cái gì mà tiểu hài tử nhơ nhuốc! Sư phụ người bôi nhọ người ta.”

Ta tức giận nhìn sư phụ.

Sư phụ ha ha cười nói: "Đúng, đúng, vi sư bôi nhọ ngươi, bôi nhọ ngươi còn không được sao, năm đó là vi sư cưỡng bách ngươi ăn trên mặt đất bùn sao, cưỡng bách ngươi đi lấy tổ chim lại bị chim nhỏ thả phân trên đầu sao, cũng là vi sư cưỡng bách ngươi đi ăn phân chó trên mặt đất sao~"

Nghe thấy sư phụ nói đến mấy chuyện ngu ngốc của mình, ta không khỏi đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu.

"Ha ha ha, được rồi, không đùa Duyên Nhi nữa, tính cách của Tiểu Duyên vi sư làm sao lại không biết, sao lại coi thường ngươi được, Tiểu Duyên nên khóc nhè rồi!" Sư phụ nhìn bộ dáng thẹn thùng của ta, cười nói.

Sư phụ vừa nói như thế, ta càng thêm ngượng ngùng, đành phải vùi đầu rầu rĩ dùng bữa, làm bộ không nghe thấy gì.

Chỉ là sau đó sư phụ có nói chuyện với sta như thế nào, ta cũng đều xụ mặt.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Thật sự giận rồi sao?” Sư phụ thấy ta rầu rĩ không vui, chỉ đành đổ một chén rượu dỗ ta nói: “Đến đây đi, chúc mừng Tiểu Duyên của ta đã 118 tuổi, là người lớn rồi.”

Nghe sư phụ nói vậy, ta cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười.

Ta giơ chén rượu lên, cùng sư phụ chạm chén, ta ngẩng cổ, rót rượu vào trong miệng.

Sư phụ thấy thế cũng uống một ngụm, chỉ thấy yết hầu của người giật giật, đem rượu toàn bộ nuốt xuống bụng, nhìn ta mặt đỏ tim đập, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó hai người trần trụi lăn giường.

Gương mặt ta ửng đỏ, trái tim đập loạn.

"Uống có ngon không?" Sư phụ hỏi ta.

Ta cười ngốc nói: "Ngon ạ."

Nói rồi ta duỗi cánh tay muốn lấy bình rượu kia, lại bị sư phụ né tránh.

“Được rồi đừng uống nữa, ngươi còn chưa đạt tới kỳ Nguyên Anh, cũng không thể chống lại với rượu ở nhân gian, đợi lát nữa say thì phải làm sao.”

Lúc này đầu ta bắt đầu choáng váng,

Thân thể ta loạng choạng, nói: "Chính là..... Chính là sư phụ, con thật sự rất muốn uống."

"Đừng làm loạn, ăn chút đồ ăn, nhìn mặt ngươi đều đã đỏ lên rồi, vẫn là một ly không say." Sư phụ sủng nịnh xoa đầu ta nói.

"Hừ ~"

Ta không phục hừ lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cơm, nhân lúc sư phụ không chú ý, ta đoạt lấy bình rượu, ực ực uống mấy ngụm lớn!

Sau đó....... Sau đó ta liền bất tỉnh nhân sự luôn.........