Chương 4-1. Say Rượu (rượu thật ngon, uống cả trăm ngụm thì tốt rồi)

Nghĩ như vậy, ta liền giữ chặt góc áo sư phụ, ta chớp cặp mắt nai nói: “Sư phụ, thật nhiều hoa đăng, chúng ta đi xem một chút có được không.”

Quả nhiên, sư phụ nhìn thấy ta như vậy, biểu tình càng nhu hòa, nói: “Hôm nay thật trùng hợp, có vẻ nhân gian đang là tết Thượng Nguyên, đi thôi.”

Ta kích động kéo sư phụ đi vào trong đám người.

“Oa~ sư phụ, cái đèn hình thỏ này thật đáng yêu ~”

“Ngươi thích sao, có muốn sư phụ mua cho ngươi không?”

“Muốn muốn muốn! A, người mau xem cái này, là kẹo hồ lô, những lần trước đến đây đều để bắt yêu, không có cơ hội ăn.”

“Cầm lấy.”

“Sư phụ người mau đến xem! Là đầu thỏ…… Thơm quá……”

“Duyên Nhi! Chỉ được mua hai cái đầu vịt, ngươi đã mua hai mươi cái rồi……”

“Ai nha, mang về núi Ngọc Ương ăn có được không sư phụ ~”

"Ngươi thật là, chỉ biết ăn ăn ăn, ngươi nhìn xem ngươi bây giờ, trưởng thành một chút, tốt xấu gì cũng là tu sĩ Kim Đan......"

Nghe sư phụ răn dạy, ta vội vàng cúi thấp đầu, trở thành một đứa trẻ ngoan ngoãn.

"Ngươi nói, ta nên phạt ngươi như thế nào?" Sư phụ đột nhiên hỏi.

"Ô...... Sư phụ, con sai rồi." Ta giả ngu giả ngơ trả lời.

"Thật sự biết sai rồi?" Sư phụ nheo mắt lại, tựa hồ là đang khảo nghiệm ta.

"Vâng, con sai rồi." Ta khẳng định gật gật đầu.

"Được rồi, vậy phạt ngươi, từ giờ trở đi, cấm ngươi ăn kẹo hồ lô!"

"A? Sư phụ......" Ta khóc không ra nước mắt.

"Còn không mau đi?!" Sư phụ nghiêm mặt, uy hϊếp nói.

"Vâng......." Ta ủy khuất xoay người chuẩn bị rời đi, lại phát hiện sư phụ không cùng lại đây, thế là xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy sư phụ đang đứng ở cách đó không xa cười cười nhìn ta, ta thở phì phì trừng mắt liếc nhìn sư phụ, liền chạy về phía trước.

"Đồ nhi ngoan của ta, xảy ra chuyện gì vậy, giận rồi sao?"

Sư phụ đi theo phía sau hỏi.

Ta hầm hừ dừng bước chân, quay đầu hung hăng trừng mắt liếc nhìn sư phụ, tiếp tục chạy về phía trước.

Sư phụ bất đắc dĩ, đành phải gọi ta từ phía sau: "Được,được, sư phụ không đùa ngươi nữa, mua cho ngươi kẹo hồ lô."

Nghe thấy sư phụ nói vậy, ta cuối cùng cũng dừng bước chân, sau đó xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy sư phụ đã cách không xa người bán rong, ta chạy nhanh đuổi theo, nói: "Sư phụ, chờ con!"

"Ha hả ~" Sư phụ cười nói: "Đi thôi, đi thôi."

Ta đi theo phía sau sư phụ, tung tăng nhảy nhót, thật cao hứng.

Đi vào sạp trước mặt, nhìn thấy lão bá bán kẹo hồ lô cười ha hả đưa cho ta một cây kẹo hồ lô, ta không chút khách khí tiếp nhận, cắn mấy miếng, hương vị quả thật không tồi.

"Hương vị như thế nào?" Sư phụ nhìn ta hỏi.

"Ăn rất ngon! Sư phụ người cũng ăn đi!"

"Vi sư không thích ăn ngọt, ngươi cứ từ từ mà ăn đi." Sư phụ cười nói.

Ta bĩu môi, lại tiếp tục cắn từng miếng từng miếng kẹo hồ lô.

Nhìn thấy bộ dáng thoải mái ăn kẹo của ta, sư phụ nhịn không được bưng kín cái trán, nói: "Vi sư mặc kệ ngươi, tùy ngươi đi." Nói xong sư phụ liền xoay người hướng về phía đám người cách đó không xa.

"Sư phụ người làm cái gì vậy, đợi con với!" Ta vội la lên.

Ta nôn nóng đi theo phía sau sư phụ, cuối cùng, sư phụ dừng bước ở một quầy hàng, ta cũng chạy nhanh lại gần, chỉ thấy quầy hàng kia bày bán chính là loại đèn Khổng Minh kiểu dáng Thường Nga bôn nguyệt, rất là tinh xảo.

“Thật đẹp, sư phụ người muốn thả đèn Khổng Minh sao?” Ta sờ trái sờ phải, thích không chịu được, làm nũng nói: “Sư phụ ~ sư phụ ~ con rất thích, ngưởi mua cho con một cái đi.”

“Cầm đi, chọn cái ngươi thích.” Sư phụ cười đem một chuỗi đồng tiền ném lên quầy hàng.

Chủ quán là một lão bá, vẻ mặt hiền từ tươi cười, ông nhìn thấy sư phụ ném ra một xâu đồng tiền, cười ha hả nhặt tiền lên rồi cất trong ngực áo.

“Đèn Khổng Minh nhà ta rất linh nghiệm, nếu các vị thành tâm cầu nguyện, bảo đảm sẽ linh!”

Ta càng nghe càng cao hứng, chọn một cái hình thỏ ngọc, mặt trên đèn có ánh trăng, cũng không có Thường Nga.

Lão bá cho ta một cây bút, ta đem đèn Khổng Minh đến chỗ tối rồi lén lút viết mấy chữ.

Ta che che đậy đậy cầm đèn trong tay, phát hiện sư phụ cũng cầm một cái đèn Khổng Minh, bởi vì vẫn còn xẹp lép, ta không thấy rõ mặt trên viết cái gì.

"Sư phụ người cũng cầu nguyện sao?" Ta tò mò hỏi.

Sư phụ gật gật đầu, không biết vì sao, biểu tình tựa hồ có chút ưu thương.

Ta thấy vậy thì khó hiểu nhíu mày, sư phụ bị làm sao vậy chứ, vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy, chẳng lẽ là ta chọc người giận rồi sao?

"Sư phụ người......"

Không đợi ta hỏi xong, sư phụ đã hướng ánh mắt về phía xa, ta nhìn theo ánh mắt của sư phụ, chỉ thấy trong không trung có vô số ánh sáng cam vàng xinh đẹp phát ra từ đèn Khổng Minh, phiêu đãng ở trong trời đêm, bay về phía chân trời, như là đang cầu phúc với sao trời vậy, rất là kinh diễm.

"Sư phụ, đó đều là đèn Khổng Minh sao? Thật đẹp~" Ta hưng phấn kêu lên, “Mau mau, con cũng muốn thả!”

Nói xong, dưới sự trợ giúp của ông chủ, đèn Khổng Minh của ta cũng bay lên trời, lộ ra nguyện vọng bên trên của ta: Sư phụ, con thích người, người có thể cùng Tiểu Duyên ở bên nhau không?

Được rồi......

Đây không phải nguyện vọng, mà là một thông báo.

Ta cúi đầu ngượng ngùng giữ chặt góc áo sư phụ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người..... Người thấy như thế nào......”

Nhưng ta đợi lúc lâu cũng không thấy sư phụ đáp lại, ta có chút nôn nóng, bất chấp thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn về phía sư phụ.