Chương 9

Vào ngày lễ tình nhân, Lương Cung nói với tôi anh ta phải tăng ca nên buổi trưa sẽ không trở về nhà. Thời gian này tôi đều ở nhà của Lương Cung, có buổi trưa nào anh ta không về nhà với tôi đâu. Lương Cung đã nói dối, anh ta không trở về vào trưa nay là vì phải đi chọn nhẫn cưới cùng Thi Điềm. Biểu hiện của Lương Cung rất nghiêm túc và áy náy. Nếu như không phải tôi nghe được nội dung của cuộc điện thoại đó thì có lẽ tôi nhất định đã tin lời anh ta.

Tôi lộ rõ một chút biểu hiện ủy khuất, điều này khiến Lương Cung rất vui vẻ, anh ta bóp mặt tôi nói:

“ Thuần Thuần, đợi anh.”

Sau khi Lương Cung đi khỏi, tôi mặc quần áo và đi theo sau anh ấy. Lương Cung đã khóa cửa lại, không sao, tôi có cách để mở được nó. Tôi đã đi theo anh ta đến quảng trường cửa hàng xa xỉ phẩm, tôi nhìn thấy thi Điềm bước ra khỏi một chiếc ô tô sang trọng và ôm lấy cách tay anh ta một cách rất tự nhiên.

Tôi đứng ngoài cửa hàng, xuyên qua lớp kính sáng trong tôi nhìn thấy lúc Thi Điềm chọn nhẫn cưới, còn Lương Cung thì đang ngồi trên sô pha da cạnh cửa sổ với vẻ mặt lạnh lùng, ngón tay nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay của mình. Giống như muốn dọn sạch đi bụi bẩn, nhưng khi Thi Điềm quay đầu lại, anh ta lại lộ rõ một nụ cười cưng chiều trên mặt. Tôi thận trọng đi đến trước tấm kính anh ta đang ngồi.

Đồng tử của Lương Cung lập tức mở to, trong mắt hiện lên những cảm xúc phức tạp như kinh ngạc, thảng thốt, bất ngờ. Anh ta theo bản năng nhìn về hướng Thi Điềm, nhưng cô ấy đã đi đến một quầy hàng khác. Đó là một điểm mù, không thể nhìn thấy được vị trí tấm kính chỗ Lương Cung.

Tôi đưa tay ra và từ từ vẽ một trái tim lên tấm kính. Tay Lương Cung vô thức chạm lên tấm kính. Đây là trò chơi chúng tôi thường xuyên chơi thời trung học. Mỗi khi mùa Đông đến, tôi sẽ tinh nghịch viết chữ lên kính, Lương Cung sẽ nói tôi ấu trĩ, nhưng mỗi lần anh ta đều cùng tôi cùng nhau viết vẽ lên kính. Hai chúng tôi bị ngăn cách bởi tấm kính, hai lòng bàn tay áp vào nhau, tôi đã vẽ một biểu cảm đang khóc lên tấm kính. Lương Cung đã viết 3 chữ:

“Trở về nhà!”

Tôi lắc đầu, Lương Cung lại nhìn về phía Thi Điềm, anh ấy nghiến răng đứng dậy. Sau đó anh ta sải đôi chân dài thẳng tắp bước ra khỏi cửa hàng, vội vàng ôm lấy tôi trên con phố đông người bất chấp ánh mắt của người khác. Hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi, giọng anh ta âm u lại khàn khàn nói:

“Em về nhà đi, anh sẽ về ngay lập tức!!!”

Lúc Lương Cung ôm lấy tôi, tôi nhìn thấy sau lưng anh ta, Thi Điềm bước ra từ cửa hàng đồ hiệu. Sau đó, anh ta đột ngột đẩy tôi ra, tôi cũng nhanh chóng đeo khẩu trang lên và đội mũ lưỡi trai rồi rời đi.

Trong vòng nửa giờ sau khi tôi trở về, Lương Cung vội vội vàng vàng trở về nhà. Đây nhất định là ngoài kế hoạch của anh ta, có thể gọi đây là một ‘điều bất ngờ’. Nhưng sự cố ngoài ý muốn nhất định cũng là một loại ‘dụng tâm’ của anh ta.

Tối hôm đó, Lương Cung đeo nhẫn cưới vào ngón áp út của tôi. Chiếc nhẫn cưới được khảm hình một con bướm với những viên kim cương lấp lánh trên đôi cánh của nó. Anh ta áp tai vào ngực tôi và nghe nhịp tim. Anh ta nói:

“Trước đây là anh hận em, hận em tại sao không chọn anh.”

Anh ta nghe nhịp tim của tôi, nhắm mắt lại, lông mi dài như cánh bướm.

“Hóa ra không phải không cam lòng, mà là yêu.”