Chương 1

“Vương Thuần, sau khi ra tù hãy tìm một công việc, cố gắng trở thành một người tốt.” Giám ngục mở cửa dặn dò tôi một vài câu.

Tôi gật đầu. Qua song sắt của nhà tù, tôi thấy vài chiếc ô tô màu đen đang đỗ ở trước cổng. Đó là chiếc Mercedes-Bens của Lương Cung và chiếc Porsche Panamera của Thi Lễ.

Tuyết mùa Đông bay lả tả trong không trung, có hai người lẳng lặng đứng trước xe. Thi Lễ cầm chiếc ô màu đen nhìn thẳng ra cửa, còn Lương Cung thì không ngừng xem đồng hồ trên tay. Một người là bạn trai cũ của tôi, một người là thanh mai trúc mã. Thoạt nhìn thì thấy sao có thể thâm tình đến vậy. Nếu như không phải chính hai người bọn họ tống tôi vào tù, còn không quên căn dặn người khác "chăm sóc" tôi thật tốt thì có lẽ tôi đã cảm động rơi nước mắt rồi.

Năm năm trước khi đi tìm Thi Điềm, trong cuộc giằng co ấy, vì tự vệ nên tôi đã làm tổn thương cô ta. Thi Điềm là cô em gái luôn được Thi Lễ nâng niu trong lòng bàn tay. Vào lúc ấy, là hắn tìm thấy chúng tôi. Hai tay tôi vẫn cầm con dao đầy máu hướng về phía hắn mà nở một nụ cười khó coi. Thi Điềm ngồi dưới đất, giọng nghẹn ngào gọi một tiếng:

“Anh.”

Phản ứng đầu tiên của Thi Lễ là chạy đến trước mặt tôi, sau đó dễ dàng chế ngự tôi ấn xuống đất. Vào thời điểm đó, tôi vẫn đang mang thai đứa con của Thi Lễ trong bụng, cơ thể yếu ớt không có cách nào phản kháng lại. Rồi lúc Lương Cung đuổi tới, anh ta chất vấn tôi với đôi mắt đỏ hoe, trách tại sao tôi lại độc ác như vậy. Tôi chưa kịp giải thích thì đã bị bắt giữ rồi.

Trên tòa án, luật sư của bên Thi Điềm là Lương Cung. Lương Cung dùng những lời lẽ đanh thép để buộc tội tôi tuy tự vệ nhưng lại bằng vũ lực quá mức, có thể khép thành tội cố ý gây thương tích, phán quyết tôi năm năm tù giam. Anh ta nói:

“ Vương Thuần, đây là báo ứng cô xứng đáng phải nhận.”

Những ngày ở trong tù, lúc đầu tôi luôn bị ức hϊếp. Ở những nơi không có giám sát hay lúc không có người tôi đều sẽ bị đánh, còn bị túm tóc nhấn vào trong thùng nước bẩn. Tôi luôn bị đạp vào lưng, trên cơ thể thường xuyên có vết bầm tím. Lúc đầu tôi không hiểu chuyện, luôn tỏ ra lì lợm, dù có bị người khác đánh tôi cũng không khóc. Sau bị đánh quá nhiều rồi, thì tôi bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Tại sao người khác lại luôn đánh tôi? Sau đó, tôi đã lôi kéo làm quen một chị đại trong đó. Tôi rửa chân cho chị ấy, dù nước rửa chân có bắn tung tóe lên mặt tôi, tôi cũng cười rất là vui vẻ. Tôi còn giặt cả đồ lót cho chị ấy, cũng làm thêm cả công việc của chị. Sau này, chính chị đã bí mật nói với tôi:

“Em gái, em cũng thật đáng thương. Có người đã dùng tiền để sai khiến bọn họ giáo huấn em.”

Tôi biết người đó là ai. Thi Lễ.

Tôi đã làm tổn thương anh em ruột thịt tình thâm của hắn, đó còn là cô em gái bảo bối mà hắn thương nhất, cho nên hắn muốn tôi đến chết cũng không yên ổn. Trong cơn mê man, tôi nhớ đến thời điểm Thi Lễ theo đuổi tôi. Khi ấy, hắn đã thuê hơn 20 chiếc máy bay không người lái. Hắn nói:

“ Thuần Thuần, sau này để anh bảo vệ em.”