Thẩm Thanh Lan bị kết án sáu năm tù giam và bị tước quyền chính trị suốt đời.
Lúc vào tù Thẩm Phong nói với cô: “Chờ con ra tù thì con vẫn là con gái của ba.”
Thẩm Thanh Lan nở một nụ cười thê lương, không nói gì.
Chuyện đã như vậy rồi thì người cha này có hay không có cũng quan trọng nữa.
Thẩm Thanh Lan mặc áo nữ tù màu xanh, phía trên in số hiệu 3056.
Cô co rúc ở góc tường, ôm cánh tay run lẩy bẩy, tất cả mọi thứ ở nơi này đều khiến cô sợ hãi và lo lắng.
Vào tù ngày thứ ba thì Lưu Tuyết Mai tới.
Bà ta cho nữ tù nhân cùng phòng một khoản tiền, mục đích là không cho Thẩm Thanh Lan sống tốt ở trong tù, tốt nhất là không có cơ hội ra ngoài.
“Thẩm Thanh Lan, cô đừng trách tôi ác độc, để cô chịu tội thay Thanh Kỳ nhưng chỉ cần cô có cơ hội trở mình thì chắc chắn cô sẽ trả thù chúng tôi, cho nên tôi sẽ không cho cô cơ hội đó. Chết sớm thì đầu thai sớm, đối với cô cũng là một loại giải thoát.”
Thẩm Thanh Lan biết Lưu Tuyết Mai tâm địa độc ác, nhưng cô không ngờ bà ta có thể ác độc đến mức này.
Thẩm Thanh Lan đã được định trước sẽ trải qua khó khăn, nhận tiền của người ta thì cố gắng hết sức để làm tốt việc người ta giao cho, nên nữ tù nhân cùng phòng kiếm chuyện và gây khó dễ cho cô khắp nơi.
Có một lần đi tắm, quần áo của cô bị lấy đi, cả phòng nữ tù nhân cho cô đứng khỏa thân ở đấy để mọi người chiêm ngưỡng và chế giễu, cô phản kháng thì chào đón cô là một trận đấm đá.
Trên người cô thường xuất hiện những vết bầm tím.
Đến giờ ăn cơm trưa, cơm của cô bị người ta cố tình đổ ra đất.
“Muốn ăn thì bò trên đất ăn đi, người như cô cũng xứng cầm bát cơm ăn sao?”
Thẩm Thanh Lan không ăn thì họ đè đầu cô ép cô ăn đồ ăn bẩn dưới đất.
Cô phản kháng, thì họ lại cùng nhau vây lại đánh cô. Thẩm Thanh Lan cảm thấy sống như thế này thì thà chết còn hơn.
Cô nhắm mắt lại chịu đựng sự đánh đập của họ.
Mẹ, mẹ đã nói rằng con phải sống thật tốt.
Thế nhưng con không đủ can đảm.
Mẹ, con xin lỗi, có thể con phải thất hứa rồi, con muốn đi gặp mẹ...
Trong lúc Thẩm Thanh Lan cảm thấy có thể mình sẽ chết thì được cán bộ phòng giam cứu đưa cô đang thoi thóp đến phòng y tế.
Sau khi kiểm tra thì ánh mắt nhân viên y tế nhìn cô đầy phức tạp: “Cô có thai.”
“Cái gì?” Thẩm Thanh Lan không dám tin, cô, cô mang thai?
Bác sĩ thở dài: “Chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Mang thai ở trong này thì tám chín phần là không thể sinh ra được.
Đôi mắt vốn dĩ tĩnh lặng của Thẩm Thanh Lan lại có một tia sáng.
Người ta thường nói đã làm mẹ thì sẽ rất mạnh mẽ, lời này quả thật không sai.
Thẩm Thanh Lan không biết đứa con trong bụng là của ai, nhưng đã có thì không thể bỏ.
Vì đứa bé này cô cũng muốn sống thật khỏe mạnh.
Lại lần nữa phải đối mặt với chuyện bị gây khó dễ. Điều duy nhất cô có thể làm chính là nhẫn nhịn. Nhịn đến lúc sinh đứa con trong bụng ra. Nhịn đến ngày được nhìn thấy ánh mặt trời.
Mặc kệ họ cố tình gây khó dễ như thế nào cô đều cắn răng chịu đựng. Thế nhưng cô vẫn không tránh được thủ đoạn thâm độc của họ.
Khi mang thai tháng thứ tám, sau bữa ăn Thẩm Thanh Lan vuốt phần bụng đã nhô lên của mình. Cô ngồi ở góc tường đôi mắt rũ xuống, đáy mắt gợn lên vẻ dịu dàng.
Cô không biết người đàn ông đêm hôm đó là ai, thậm chí còn không nhìn rõ hình dáng của người ấy nhưng cô vẫn rất yêu đứa bé này.
Bởi vì đứa bé này đến trong lúc cô đang tuyệt vọng nhất.
Là trụ cột tinh thần của cô, cho cô lý do để sống tiếp.
“Vừa nhìn liền biết là một người hèn hạ cặn bã. Hay là cởϊ qυầи áo ra luôn đi, để chị em chúng tôi xem cô lấy cái gì để quyến rũ đàn ông đi?” Ba nữ tù nhân cùng phòng vây Thẩm Thanh Lan vào góc tường.
Thẩm Thanh Lan bảo vệ bụng mình theo bản năng, bình tĩnh nhìn họ. Đây không phải là lần đầu tiên họ sỉ nhục cô, cô tập mãi cũng thành thói quen: “Muốn tôi làm gì thì nói đi, tôi nhất định sẽ làm theo.”
Ha ha, bọn họ cười như điên: “Bảo cô với đứa con trong bụng chết đi thì cô có làm theo không?”
Thẩm Thanh Lan tái mặt, cơ thể co lại lùi về sau. Sợ họ sẽ làm tổn thương đến cái thai trong bụng.
“Các cô đừng tới đây.”
“Cô đừng trách lòng dạ chúng tôi ác độc, có trách thì trách cô đắc tội với người không nên đắc tội.” Chưa kịp dứt lời cô ta ra hiệu cho hai nữ tù còn lại tiến tới ra tay vớiThẩm Thanh Lan
Cô là một người phụ nữ đang mang thai đương nhiên không phải là đối thủ của họ.
Rất nhanh Thẩm Thanh Lan đã bị họ đánh ngã trên mặt đất. Biết mình không có sức chống cự, cô chỉ có thể cuộn tròn cơ thể để bảo vệ đứa con trong bụng khỏi bị thương. Cô mở to mắt không khóc. Đến giờ phút này cô vẫn rất kiên cường, trong lòng không ngừng cầu nguyện ông trời đừng để con cô xảy ra chuyện gì.
Nhưng có một dòng nước nóng từ giữa hai chân chảy ra. Cô luống cuống, nước mắt không kiềm chế được rơi xuống từng giọt, cô hoảng sợ hét lên: “Cứu...có ai không mau cứu con của tôi...”
Mấy người nghe thấy thì ngồi xổm xuống bịt mồm cô lại, tiếng kêu trong miệng cô không có ai nghe được.
Sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt, đôi mắt hoàn toàn tĩnh lặng. Nếu như không có sự xuất hiện của đứa bé này thì có lẽ cô đã chết từ lâu rồi.
Chính sinh mệnh bất ngờ có được này đã cho cô can đảm để sống tiếp, bây giờ cô lại không thể bảo vệ nó tốt. Không, cho dù không biết cha đứa bé này là ai thì cô cũng không thể từ bỏ, dù chỉ còn chút hy vọng xa vời.
Cô hé miệng ra và cắn mạnh xuống, nữ tù nhân đang bịt miệng cô gào lên thảm thiết, sau đó cô ta trở tay giáng một bạt tai xuống.