Chương 18: Cơ Hội Để Biện Minh

Vừa bước vào đã nhìn thấy vị đồng nghiệp giúp mình giao rượu đến, mặt mũi bầm tím đang nằm trên mặt đất, hình như là bị đánh, ra tay cũng không nhẹ chút nào.

"Là cô ấy. Cô ấy nhờ tôi giao rượu thay cô ấy. Tôi thực sự không biết là rượu này có vấn đề."

Người đó chỉ tay vào Thẩm Thanh Lan, giọng nói có chút không rõ ràng, nguyên nhân có thể là bởi vì khuôn mặt đang sưng lên.

Thẩm Thanh Lan cũng mơ hồ hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô ngước lên nhìn người quản lý, quản lý đang đứng cạnh giám đốc, khẽ cúi đầu.

Trên ghế sofa, Hạ Cảnh Thừa lười biếng dựa vào ghế sofa, hai chân dài thon tao nhã vắt vào nhau.

Đối với sự xuất hiện của cô, anh cơ bản là không thèm liếc nhìn một cái.

“Hôm qua, cô mang rượu vào phòng riêng 88 đúng không?” Người quản lý nói.

Thẩm Thanh Lan gật đầu: "Là tôi."

Cô chỉ vào vị đồng nghiệp đang nằm trên mặt đất: "Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, lúc đó là tôi nhờ anh ấy mang rượu vào trong giúp tôi."

Cô không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như vậy, làm liên lụy đến người đồng nghiệp này.

Người quản lý lại mở miệng hỏi: “Thứ trong rượu là do cô bỏ vào sao?”.

Thẩm Thanh Lan không có ngốc, điều này cô không thể thừa nhận được.

Hơn nữa thuốc cũng không phải do cô bỏ vào. Nghĩ đến những gì cô đã nhìn thấy vào ngày hôm đó, cô vô thức nhìn về phía người quản lý.

Cùng lúc quản lý cũng nhìn về phía cô.

Mặc dù không nói lời nào nhưng ánh mắt mơ hồ như mang theo nét cầu khẩn.

Nếu sự việc này vỡ lỡ, với vị trí làm việc của cô cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô có thể thoát ra khỏi nơi này hay không mới là vấn đề lớn.

Dường như cô ta cũng hiểu rằng nếu Thẩm Thanh Lan gánh vác trách nhiệm này cho cô ta, Thẩm Thanh Lan có thể sẽ không thể chạy khỏi nơi đây.

Nhưng việc này nhất định phải có người nào đó đứng ra nhận tội.

Cô ta làm thì cô ta không thể trốn thoát rồi.

Cô ta hít sâu một hơi rồi bước lên phía trước: "Ngày hôm đó là do tôi làm..."

"Là tôi, chính tôi đã bỏ thuốc vào rượu."



Thẩm Thanh Lan nhanh chóng ngắt lời quản lý.

Kể từ khi vào làm, quản lý đối xử rất tốt với cô, mặc dù cô không biết tại sao quản lý lại làm như vậy.

Nhưng cô biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.

Dù sao cô và Hạ Cảnh Thừa cũng từng quen biết, nên vẫn sẽ có cách giải quyết chuyện này.

Nếu là quản lý, e rằng cô ấy sẽ không thoát được.

Quản lý sửng sốt nhìn Thẩm Thanh Lan, hoài nghi hỏi: "Cô biết là cô đang nói gì không?"

Thẩm Thanh Lan kiên định trả lời: “Tôi biết.”

"Được, tốt lắm, ai cũng to gan rồi, tổ kiến lửa mà cũng dám động vào!"

Giám đốc tức giận đứng dậy khỏi ghế sofa.

Nhìn về phía cửa nói: "Người đâu, ném bọn họ ra ngoài nhanh!"

Ngay sau đó cửa bị đẩy ra, hai người đàn ông cao lớn đi vào, bắt lấy Thẩm Thanh Lan.

Thẩm Thanh Lan bị dọa một trận.

“Chờ chút.” Ngay khi hai người đàn ông đó sắp chạm vào Thẩm Thanh Lan, Hạ Cảnh Thừa liền mở miệng.

Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới chỗ Thẩm Thanh Lan, từ trên cao nhìn cô: "Cho cô một cơ hội giải thích đó."

“Tôi không có gì để giải thích cả.” Thẩm Thanh Lan và Hạ Cảnh Thừa nhìn nhau.

Không né tránh mà trực tiếp nói thẳng.

Hạ Cảnh Thừa nheo mắt, ánh mắt trầm xuống đột nhiên toát ra một tia nguy hiểm.

Anh khẽ nhếch môi: "Mục đích là gì?"

Trong lòng Thẩm Thanh Lan có chút sợ hãi, cô không hiểu rõ về con người như Hạ Cảnh Thừa, nhưng sự việc đã đến mức này, cô cũng không có đường rút lui, khẽ nuốt ngụm nước bọt, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi thấy ngài Hạ đây có nhiều tiền, bề ngoài lại đẹp trai nên muốn lân la đến làm quen, vì vậy... "

"Gan cũng đủ lớn đó, tôi thấy cô có vẻ sống thiếu tính kiên nhẫn rồi đó."

Giám đốc thở hổn hển, so với người trong cuộc còn tức giận hơn.

Chứi bới người xong, ông ta hạ giọng xin lỗi Hạ Cảnh Thừa: "Là do tôi không quản lý tốt cấp dưới của mình nên mới để xảy ra chuyện này, anh Hạ yên tâm. Chuyện này sẽ không cứ vậy mà kết thúc đâu, tôi sẽ dạy dỗ tốt người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này."

Hạ Cảnh Thừa không cười chỉ vỗ vai quản lý: "Tôi không có thói quen nhờ người khác trừng phạt ai đã xúc phạm đến tôi."



"Vậy……"

"Nghiêm Cận, đưa người đi."

Sau đó Hạ Cảnh Thừa rời khỏi đó.

Khi quản lý nghe Thẩm Thanh Lan sắp bị bắt đi, sợ cô gặp phải chuyện gì khó lường, bước lên cầu xin giám đốc: "Cô ấy... cô ấy chắc cũng không cố ý đâu, tha lỗi cho cô ấy lần này có được không."

Giám đốc trừng mắt, giọng điệu không vui vẻ nói: "Lần này do cô ta tự chuốc lấy, ngài Hạ là ai chứ? Dám động đến ngài ấy, chắc cô ta sống đủ rồi."

Quản lý vẫn cố cầu xin: "Giám đốc ...".

Giảm đốc lạnh giọng nói: "Cô còn nói thêm câu nữa, chức vụ quản lý của cô cũng không cần làm nữa đâu, đổi cho người khác."

Thẩm Thanh Lan lắc đầu với quản lý, bảo cô đừng cầu xin nữa.

Cô sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt nào.

Nhìn thấy quản lý vì cô mà cầu xin, cô cũng cảm thấy vậy là vui rồi.

Còn nhớ khi cô bị kết án tù, không ai tin cô cả, cũng không có ai muốn cầu xin cho cô.

Chỉ có thể để mặc người khác xâu xé.

“Đi thôi.” Nghiêm Cận sớm đã nhận ra người phụ nữ này từng xuất hiện trong biệt thự của ông chủ, vì vậy mới dám ra tay bắt người.

Trước khi rời đi, Thẩm Thanh Lan nhờ quản lý đưa đồng nghiệp bị thương đến bệnh viện giúp cô.

Cô bị Nghiêm Cận đưa đến biệt thự, nơi cô lần trước đã đến.

Nhưng Hạ Cảnh Thừa vẫn không xuất hiện.

Cô ngồi trên sofa, tự hỏi mình không biết Hạ Cảnh Thừa làm vậy là có ý gì.

Tinh thần luôn lên dây cót, cô không biết Hạ Cảnh Thừa có trừng phạt mình hay không nữa. Giống như việc chờ đợi đến phiên tòa vậy, cảm giác thật tồi tệ và đáng sợ vô cùng.

Cả một ngày mệt mỏi đến tận đêm khuya, Thẩm Thanh Lan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cạch, cửa biệt thự mở ra.

Hạ Cảnh Thừa bước vào không thấy ai, anh cau mày, rút

cà vạt ra, ném lên ghế sofa, mới nhìn thấy người phụ nữ đang ngủ trên ghế sô pha.

Anh ngồi xuống ghế sofa, im lặng quan sát...