Chương 11: Tra nam ra tù đến tìm người.

Ngày tiếp theo Lạc Tri đi làm với cái quầng thâm mắt to đùng, Đinh Vân Vân quả là một bán tiên, không hề đoán anh làm đã làm chuyện gì đen tối, mà là hỏi: “Có phải là gặp phải phiền toái rồi không?”

Lạc Tri tay nắm thành quyền: “Đinh đại tiên, thu lại thần thông đi.”

Người nửa đêm nhắn tin cho anh, không phải ai khác mà chính là nnguowfi mà anh yêu thầm suốt cả bảy năm, từ trung học lên đến đại học.

Sở Thiên Dật, người Lạc Tri đã từng đặt ở đầu quả tim.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Lạc Tri và Sở Thiên Dật cũng chẳng liên lạc gì, mãi cho đến khi anh nghe nói, Sở Thiên Dật muốn kết hôn.

Trong bữa tiệc độc thân của Sở Thiên Dật trước khi kết hôn, Lạc Tri đã uống đến say mèm, anh biết rõ Sở Thiên Dật là trai thẳng nên cũng không dám vấy bẩn, nhưng khi nghe nói đến việc Sở Thiên Dật muốn kết hôn, anh vẫn không thể kìm nén được sự đau lòng, anh đã đau đến mức thở không nổi, nhưng lại cũng không dám bộc lộ ra ở trước mặt Sở Thiên Dật. Anh không muốn làm Sở Thiên Dật hiểu lầm, tuy rằng đó là sự thật, anh vốn là gay, hơn nữa còn yêu thầm Sở Thiên Dật những bảy năm, đã từng có những khoảnh khắc anh ảo tưởng rằng bọn họ có thể ở bên nhau.

Mà cũng là nhờ lần say rượu đó, lời anh nói lúc say đã làm anh hoàn toàn thấy rõ người mà anh vô ý phải lòng.

Sở Thiên Dật ôm anh vào khách sạn, đặt ở trên chiếc giường lớn, xé rách quần áo trên người anh. Đúng lúc đó cô dâu gọi điện thoại đến, hỏi gã đang làm gì, gã lại có thể bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập mà nói đang đọc lời thề ngày mai.

Lạc Tri mơ mơ màng màng, khó chịu mà đi nôn, lại nghe thấy Sở Thiên Dật ở ngoài cửa đang thề non hẹn biển với cô dâu của gã.

Anh vốn dĩ định nói cảm ơn với Sở Thiên Dật, nhưng lại không muốn quấy rầy gã, bèn chờ hắn nói chuyện điện thoại xong.

Lại thẩy ở trên giường còn có chiếc bαo ©αo sυ chưa bóc.

Anh cho rằng Sở Thiên Dật là sợ mình làm bẩn quần áo của bản thân cho nên mới cởϊ áσ trên của anh, nhưng vì sao Sở Thiên Dật cũng cởϊ qυầи áo, trên giường còn có bαo ©αo sυ nữa.

Sở Thiên Dật nói chuyện điện thoại xong, thấy anh tỉnh lại, càng vui vẻ hơn, người có phản ứng dù sao cũng tốt gấp trăm lần một con cá chết.

“Lạc Tri, anh không biết, em thế mà lại thích anh nhiều năm như vậy, lẽ ra anh nên nhận ra sớm chút, nếu không thì chẳng tới nỗi tận hôm nay mới biết được lòng của em.” Gã nhẹ nhàng như nước, tay lại sờ lưng của Lạc Tri.

“Anh định làm gì? Anh, không phải ngày mai anh phải kết hôn sao? Anh…”

Sở Thiên Dật đã bắt đầu vội vàng cởϊ qυầи của mình ra, thở hổn hển nói: “Không sao đâu, cô ấy sẽ không biết đâu.”

Lạc Tri đã không nhớ rõ ngày đó mình làm thế nào mà đánh người đã đặt ở trong lòng suốt bảy năm đến mặt mũi bầm dập, anh giống người điên đi ra khỏi khách sạn, ngay đến taxi cũng không dám ngừng lại đón khách.

Người trong lòng của anh, là kẻ đồng tính đi lừa hôn.

Bị từ hôn khiến Sở Thiên Dật trả thù Lạc Tri, dùng chai bia đánh anh bất tỉnh, bị phán ba năm tù.

Lạc Tri cũng nằm ở bệnh viện như người thực vật một năm.

Mà hiện tại Sở Thiên Dật đã ra tù.

Lạc Tri sợ gã sẽ làm ra việc gì cực đoan, cả ngày đều lo sợ bất an.

Ân Kỳ Viễn phát hiện sự thất thần của anh, trước khi tan làm liền đưa cho anh một ly nước, kêu anh đến văn phòng của mình nói chuyện.

Ân Kỳ Viễn dịu dàng mà quan tâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải là bị yêu cầu ngày hôm qua của tôi doạ sợ đấy chứ?”

Lạc Tri lắc đầu.

“Rốt cục là làm sao vậy? Cả ngày hôm nay thể trạng của anh đều không tốt, quầng thâm mắt còn rõ như vậy.”

Hắn nhíu đôi lông mày đẹp đẽ kia lại, trong mắt toàn là sự quan tâm. Còn đi lấy một cái khăn ấm, “Anh lấy mà đắp vào mắt đi, cứ thức đêm suốt như vậy, làm sao mà tốt cho được.”

Lạc Tri bị cậu nhìn đến ngây người, như thể là Doanh Khí Uyên đang nhìn mình.

Lạc Tri mềm lòng, nói sơ chuyện của Sở Thiên Dật với Ân Kỳ Viễn, bỏ qua quá trình yêu thầm của anh, dù sao nó cũng không phải chuyện gì vẻ vang cả.

“Rất có khả năng gã sẽ trả thù tôi lần nữa.” Lạc Tri nói. Anh còn lấy ra điện thoại, bên trên là tin nhắn của bên bất động sản, nói cho anh biết có người tới tìm anh.

Ân Kỳ Viễn trầm ngâm một lát, rồi đưa ra đề xuất: “Hay là, anh tới nhà tôi ở một khoảng thời gian, gã mới ra tù, chắc chắn không có tiền, thời gian lâu rồi, gã sẽ từ bỏ thôi.”

Hắn còn lo lắng Lạc Tri sẽ sợ mình có ý đồ gì khác, quyết đoán nói: “Anh không cần nghĩ nhiều, tôi không có ý gì khác, nếu anh có bạn bè nào khác có thể ở tạm, sau này mỗi ngày tôi sẽ đón anh đi làm, tan làm cũng có thể đưa về.”

Lạc Tri cảm động đến muốn rơi lệ, tuy rằng ngày hôm qua vị cấp trên này đưa ra đưa ra yêu cầu làm bạn pháo có hơi quá đáng, nhưng người ta cũng không có bắt buộc anh, còn quan tâm anh như vậy, thu nhận anh, còn trông giống như Doanh Khí Uyên, dáng người cũng giống y như đúc, không biết có phải phía dưới cũng giống hay không, a a a anh suy nghĩ cái gì vậy.

Ở cái thành phố này, người bạn đủ tốt để Lạc Tri có thể nhờ vả chính là Đinh Vân Vân, nhưng Đinh Vân Vân vì kiếm một chút tiền thuê nhà, đã cho một khách nữ thuê phòng, vậy nên anh cũng không tiện ở nhà Đinh Vân Vân.

Hiện tại anh có nhà nhưng không thể về, Ân Kỳ Viễn như là người sắp chết bắt được cọng rơm, Lạc Tri đâu thể nào nghi ngờ tấm lòng của người ta, anh ngàn vạn lần cảm tạ tổ trưởng gần đến mười phút, mãi cho đến lúc tan làm mới đi ra khỏi phòng nghỉ.

Lúc tới hầm gara, Lạc Tri quả nhiên thấy người kia với quả đầu cạo ngắn, ăn mặc quần áo cũ lỗi thời, cả người bồi hồi hoảng loạn, anh nắm lấy góc áo Ân Kỳ Viễn, lòng bàn tay chảy cả mồ hôi.

Ân Kỳ Viễn cũng thấy được một bóng dáng xa lạ, nhưng hầm gara lại khá tối tăm, khiến hắn không thấy rõ mặt mũi của người kia, nhưng cảm nhận được sự sợ hãi của Lạc Tri, cho nên Ân Kỳ Viễn dùng thân hình che cho anh, tiến thẳng vào trong xe.