Trong phòng hồi sức, Lâm Du Nhiên khẻ cục cựa ngón tay, đôi mắt nháy nháy vài cái rồi từ từ mở ra, Lâm Cẩn Hiên nhìn thấy vội hỏi.
"Chị tỉnh rồi sao, có chỗ nào khó chịu không để em gọi bác sĩ." Nói xong cậu nhấn chiếc chuông đặt trên đầu giường.
Lâm Du Nhiên cũng từ từ thanh tỉnh lại, cô khẻ cười nhưng vì đau môi hơi méo một tí nói.
"Chị không sao, em có làm sao không?"
Lâm Cẩn Hiên nghe vậy, lắc đầu nói.
"Em không sao, lúc đó em ở ngoài khu vực nguy hiểm. Lúc phát hiện ra đã không cứu được chị rồi, là lỗi tại em nên chị mới ra nông nổi này."
Lâm Du Nhiên lên tiếng có vài phần suy yếu.
"Cẩn Hiên chị thực sự không sao đâu, không phải lỗi tại em mà. Nếu em có chuyện gì chị sẽ tự trách lắm đấy, may là em không sao."
Nhìn sự quan tâm của Lâm Du Nhiên, lại biết được sự thật vừa rồi, cậu không thể tiếp tục đối mặt với cô.
Lâm Du Nhiên lại nói.
"Ba mẹ đâu rồi, hai người có biết không?"
Lâm Cẩn Hiên ngối xuống bên cạnh cô trầm thấp nói.
"Ba mẹ có đến, khi biết chị không sao cho nên ba đưa mẹ về nghỉ ngơi rồi, chị biết mà, sức khoẻ mẹ yếu không ngồi được lâu."
Lâm Du Nhiên nhìn ra cửa lại hỏi.
"Tư Văn, anh ấy có đến không?"
Lâm Cẩn Hiên biết cô lo lắng điều gì, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay cô nói.
"Lúc nãy em có gọi cho anh ấy, biết chị không sao cho nên sau cuộc họp anh ấy sẽ đến ngay."
Lâm Du Nhiên không vì lời nói của cậu mà vui, ngược lại ánh mắt càng trở nên u ám.
"Tư Văn anh ấy vẫn luôn vô tâm như vậy."
Lúc này tại Lâm gia.
Vừa bước xuống xe, Lâm Nguyệt Thiền bật thốt lên.
"Đây là nhà của con sao, từ nay con sẽ sống ở đây ạ? Mẹ ơi, con cảm giác như mình đã biến thành công chúa vậy."
Trần Khanh Nguyệt yêu thương nhìn con gái nói.
"Đối với mẹ con chính là một nàng công chúa."
Xong bà nắm tay cô kéo đi nói.
"Đi, mẹ đưa con đi xem nhà của chúng ta."
Vừa vào cửa là một khung cảnh rộng lớn, bà kéo cô đến gian phòng khách nói.
"Đây là phòng thường ngày dùng để tiếp khách, con có thể mỗi ngày ngồi ở đây xem tivi, trò chuyện với mẹ cùng chơi đùa với chị, em."
Cô chạy tới ngồi trên đệm sofa nói.
"Thật là êm, như thảm lông vậy."
Bà lại nắm tay cô kéo đi vào nhà bếp.
"Còn đây là nhà bếp, nơi mẹ sẽ nấu những món ăn thật ngon cho con gái yêu của mẹ."
Cô nhìn khắp nhà bếp rộng lớn, mở tủ lạnh ra chất đống những loại thực phẩm tươi ngon tốt cho sức khoẻ.
"Món ăn của mẹ, con nghe các bạn kể đồ ăn của mẹ nấu lúc nào cũng ngon. Nhưng con chưa bao giờ được nếm thử."
Ông Lâm nhìn thấy con gái như vậy, đi đến vổ vai cô nói.
"Từ nay con muốn ăn món gì, ba đều sẽ hổ trợ mẹ nấu cho con ăn hết."
Lâm Nguyệt Thiền cười nói.
"Câu này ba nói không đúng, thường phải là "chỉ cần con muốn ăn, bất cứ món gì ba cũng sẽ nấu cho con ăn" chứ."
Ông Lâm cười lên nói.
"Đúng đúng, chỉ cần là con muốn, ba sẽ tìm mẹ con học rồi nấu cho con ăn, được không nào."
Lâm Nguyệt Thiền cười thật tươi nói.
"Được ạ, con muốn ăn nhiều món lắm đó, ba nhất định không được chê con phiền đâu."
Ông mở lớn mắt vội phủ định.
"Không thể nào."
Trần Khanh Nguyệt khẻ cười nói.
"Để mừng con quay về nhà, anh đi chuẩn bị những món anh nấu ngon nhất đi. Còn em sẽ đưa con đi xem phòng của nó."
Lâm Cẩn Du há hốc nói.
"Em lại bắt tay cùng con gái bắt nạt anh."
Lâm Nguyệt Thiền nắm lấy tay ông lắc lắc nói.
"Không phải đâu ba, con rất muốn ăn món ăn do ba nấu mà. Bạn của con luôn khoe đồ mẹ nấu ăn rất ngon, nhưng không ai nói đồ ăn của ba nấu là ngon cả. Nếu vậy con là người duy nhất có ba nấu ăn ngon rồi, sẽ khoe cho tụi nó ghen tỵ chết luôn."
Ông Lâm nhìn cô mới hoà hoảng một chút.
"Là vậy sao? Được vì lời này của con ba sẽ đích thân xuống bếp nấu cho con gái cưng ăn."
Lâm Nguyệt Thiền ôm lấy ông hi hi cười nói.
"Con cảm ơn ba."
Sau đó lại đi theo mẹ chạy lên lầu, bà Lâm giới thiệu từng phòng, đi đến phòng gần cuối bà có chút do dự rồi nói.
"Đây là phòng của Du Nhiên."
Lâm Nguyệt Thiền miệng nhoẻn lên nụ cười, đi tới mở cửa ra.
"Là phòng của chị Du Nhiên sao, thật là đẹp. Chị ấy rất biết cách trang trí phòng, con đã từng mơ ước có một căn phòng lớn như này, lúc đó con sẽ tự trang trí thật là lung linh luôn."
Nói xong cô quay qua nhìn bà hỏi.
"Thế phòng của con là ở đâu vậy mẹ, con đang rất muốn xem."
Bà nắm tay cô hiền từ nói.
"Là phòng bên cạnh, mẹ đã cho người dọn dẹp qua rồi. Nếu con không thích điểm nào, cứ việc bày trí theo ý con."
Cô cười nói cảm ơn, sau đó chạy lại mở cửa phòng ra. Vẫn như lúc trước, căn phòng rất rộng, dù đã đặt rất nhiều đồ bên trong nhưng chỗ trống vẫn rất nhiều. Cô ghét căn phòng này, nó quá rộng, rộng đến mức cô cảm thấy trống trải cô độc. Kiếp trước cô đã mua rất nhiều thứ để hết vào trong, cô muốn thu hẹp khoảng cách lại một chút, cũng như thu hẹp khoảng trống 17 năm xa cách với ba mẹ.
Nhưng có thu hẹp lại thế nào, đối diện với ba mẹ và đứa em trai nó, vẫn xa khiến cô không thể nào với tới.
Thấy cô trầm tư nhìn căn phòng, bà Lâm đi đến hỏi.
"Thế nào, con không thích sao?"
Cô lắc đầu.
"Dạ không, chỉ là căn phòng rộng quá, con cứ thấy trống trải."
Bà cười bảo.
"Thích thì tốt rồi, nếu nó quá trống trải, mẹ sẽ giúp con sửa lại căn phòng này."
Cô quay qua nhìn bà.
"Thật ạ, cảm ơn mẹ. Con không có thẩm mỹ về bày trí phòng cho lắm, nếu có mẹ giúp chắc chắn phòng con sẽ là căn phòng đẹp nhất."
Bà Lâm đưa tay ngắt mũi cô một cái nhẹ nhàng cười.
"Con chỉ giỏi nịnh mẹ. Đi thôi, xuống xem ba của con đã làm được những món gì rồi."
Cô cười đáp, rồi ôm tay bà cùng đi xuống lầu.
Lần này quay trở lại, cô sẽ không vì mặc cảm mà đẩy ba mẹ ra xa nữa, không bao giờ.