Tống Ngọc dẫn mọi người tới tiệm lẩu là người nhà cô mở, bí ẩn, an tĩnh, lại không lo có paparazzi chụp lén.
Rượu no cơm say, mọi người tìm cớ giải tán hết, chỉ còn lại mỗi Tống Ngọc cùng Cố Chỉ và trợ lý của hai người.
Tống Ngọc thay một thân váy liền áo vàng nhạt dài tới đầu gối, đứng ở bên cạnh Cố Chỉ đúng là người đẹp lả lướt, càng giống như chim nhỏ nép vào lòng người.
Vẻ mặt của nàng buông xuống, hai bên gò má nhiễm hồng ửng đỏ, ở trong đêm đen cũng không có thấy rõ ràng, nàng trộm nhìn thoáng qua Cố Chỉ, lại vội vàng thu hồi tầm mắt, động tác giống như thiếu nữ thẹn thùng tư xuân: " Hôm nay cảm ơn Cố ca rất nhiều."
"Không có gì." Cố Chỉ cả đêm đều thất thần, di động hết pin, đồ để tiêu khiển cũng không có.
Cậu nhéo nhéo thịt non ở hổ khẩu*, ánh mắt hơi chuyển, liếc thấy trên cổ trắng nõn của Tống Ngọc có vết đỏ, là dấu vết mới, có lẽ là ngày hôm nay lúc đóng phim cọ ra.
(*Hổ khẩu: vị trí giữa ngón tay trỏ và cái.)
"Có đôi khi đừng làm khó dễ chính mình, dùng thế thân thay thế không phải là không chuyên nghiệp." Cậu khuyên nhủ, "Lại không phải cán diễn."
Tống Ngọc gật gật đầu, việc này trước khi ăn lẩu người đại diễn đã giáo huấn nàng rồi.
Hai người đang chờ xe tới, Tống Ngọc tò mò hỏi: " Cố ca, anh vào giới đã bao nhiêu năm?"
Cố Chỉ: "Bảy năm."
"A, lâu như vậy." Tống Ngọc xuất đạo từ một chương trình tuyển tú, nửa đường bị kéo đi đóng phim truyền hình, công ty có tâm đầu tư cho nàng, công ty mua nick IP có độ nổi tiếng cao PR cho nàng khiến nàng một đêm bạo hồng, tính đến bây giờ nàng chân chính tiến vào giới mới được ba năm, nàng nghĩ tới ngoại hiệu của Cố Chỉ không nhịn được hỏi: "Đều vẫn luôn diễn nam hai sao?"
Cố Chỉ cười nói: "Đúng vậy, nam hai chuyên nghiệp a."
"Thật đáng tiếc..." Tống Ngọc hơi hạ thanh âm nói, với diện mạo của Cố Chỉ tinh xảo, mềm mại, mặt lạnh khốc ca, cười rộ lên một cái là như tháng ba xuân về đáng lẽ xuất đạo một cái lập tức bạo mới đúng!!
Nếu không phải nhận được kịch bản không tốt thì sớm đã bạo.
"Không có gì phải đáng tiếc cả, việc nhiều thì sẽ không có thời gian thanh nhàn như thế này rồi."
"Cũng đúng." Tống Ngọc tán đồng, "Nhưng....." Nàng nhìn tháp Minh Châu* cao cao phía xa xa, vẻ mặt âm trầm không hợp tuổi "Ai lại không muốn đứng ở trên đỉnh sự nghiệp chứ."
( *Tháp Minh Châu: nằm ở phố Đông, Thượng Hải.)
"Cô cũng muốn sao?"
"Muốn." Tống Ngọc nghiêm túc nhìn nhìn cậu, " Nói thật, tôi rất hâm mộ người như Thương ảnh đế."
Cố Chỉ chế nhạo nói: "Không ai là không hâm mộ anh ta đi."
Xuất đạo liền bạo, mười năm chưa bao giờ ngã xuống thần đàn.
Tống Ngọc cười cười lại hỏi: "Cố ca anh thật sự nhận thức Thương ảnh đế sao?"
Trước đó vài ngày nàng lướt Weibo thấy được video phỏng vấn của cậu.
Cố Chỉ nghĩ nghĩ: "Biết a." Cậu nhẹ nhấp môi, " Cùng nhau hút thuốc giao lưu tình cảm."
Tống Ngọc phụt cười ra tiếng: "Cố ca, anh nhận sai người đi, Thương ảnh đế không hút thuốc lá!"
"Đúng thế, là tôi nói giỡn," Cố Chỉ bất đắc dĩ nói, "Nếu tôi quen biết Thương ảnh đế thật sự, làm sao chỉ có thể là nam hai chuyên nghiệp chứ."
Tống Ngọc cười chấp nhận.
Xe của hai người rất nhanh lái tới, tuy rằng cùng ở chung một khách sạn nhưng vì tránh tị hiềm, tự nhiên không thể cùng nhau trở về.
Cố Chỉ để tài xế chạy thêm hai vòng, đoán bây giờ Tống Ngọc không sai biệt lắm có thể đã trở lại khách sạn rồi cậu mới để tài xế chậm rì rì lái trở về.
Xuống xe, Cố Chỉ không trở về khách sạn, lập tức tới bãi đỗ xe lấy xe của chính mình lái về phía thành nam kim vực.
Trở lại thành Nam đã là dạng dáng 1 giờ.
Đẩy ra cửa lớn, hương hoa cam quen thuộc như ẩn như hiện, cậu không bật đèn, dựa vào ánh sáng của ánh trăng đi vào trong, trên bàn phòng khách có một cái hộp quà hình chữ nhật.
Cậu nhấp nhấp môi, không có tâm tình đi mở ra hộp quà, giày da đạp lên sàn nhà, phát ra thanh âm " cộp cộp" ở trong căn phòng tĩnh lặng phá lệ rõ ràng.
Từ khi Đường Sương Sinh tới đây, cậu chưa từng vào lại phòng ngủ chính.
Cậu quay đầu hướng tới phòng cho khách, cậu kỳ thực không có thói quen ngủ giường lạ, giường ở khách sạn cậu ngủ không quen nên thường xuyên bị mất ngủ, phòng cho khách cậu cũng ở không quen.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh Đường Sương Sinh đã chạm qua giường ở phòng ngủ chính, đáy lòng Cố Chỉ liền không được thoải mái.
Nghĩ vậy, cậu bỗng dưng ngừng ở nửa đường, quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ chính, đột nhiên bật cười vô cùng trào phúng.
Cậu còn chưa thu lại nụ cười trào phúng, đột nhiên cửa phòng ngủ bị người từ bên trong mở ra.
Nụ cười trên môi Cố Chỉ hơi cương cứng lại.
Người nọ không có bất luận tia ngoài ý muốn nào như đã đoán trước cậu sẽ trở lại vậy.
Thanh âm của hắn nồng hậu, pha thêm một chút mệt mỏi, lăng lăng mà nhìn thẳng Cố Chỉ: " Như thế nào đã trở lại?"
".... Bóc lễ vật."
"Thích không?"
"Còn được."
"Như thế nào không mang?"
"Chưa kịp?"
"Hiện tại đi mang?"
"Không có muốn....." Cố Chỉ sờ sờ mũi, rút ra một điếu thuốc, "Anh, hút thuốc không?"
Thương Diệc Trụ mi hơi chút cong, một đường cong vô cùng ôn nhu.
"Dùng miệng đút sao?"
Cố Chỉ xuyên qua người Thương Diệc Trụ dựa vào ánh trăng vẩy đầy phòng xác nhận bên trong phòng ngủ không có ai.
Cậu gật đầu: "Ân, dùng miệng đút."
Thương Diệc Trụ cười cười xoa đầu Cố Chỉ: "Không hỏi vì sao tôi không đi à?"
Hắn giơ tay lên, hương hoa cam nồng đậm giống như kẻ xâm lấn, tùy ý đánh bay luôn mùi sa tế nãy Cố Chỉ ăn lẩu ám trên người.
Cố Chỉ là cảm thấy chính mình nên hỏi: "Anh hôm nay không có việc sao?"
Thương Diệc Trụ không trả lời hỏi ngược lại: "Di động hết pin?"
"Ân?" Cố Chỉ lấy ra di động giờ đây giống như một cục gạch, "Sao anh biết?"
Thương Diệc Trụ không có trả lời, ôn nhu dắt lấy tay Cố Chỉ đi vào trong phòng.
Cố Chỉ nho nhỏ giãy giụa.
"Cậu ấy chưa ngủ qua ở đây." Thương Diệc Trụ thở dài một hơi sủng nịch nói.
Cố Chỉ không tin, bám vào cạnh cửa cùng hắn giằng co.
Thương Diệc Trụ nhướng mày, mất kiên nhẫn, đột nhiên khom lưng bế Cố Chỉ lên, hắn sải bước vào trong phòng đem cậu ném lên trên giường.
Cố Chỉ xoay người muốn bỏ chạy, Thương Diệc Trụ nhanh hơn một bước, đè lên người cậu, chân sau ngăn chặn đầu gối cậu, bàn tay nắm chặt lấy hai tay Cố Chỉ để lêи đỉиɦ đầu, tránh để cậu lộn xộn thêm.
Hắn ôn nhu triền miên hôn lên môi Cố Chỉ, thấp giọng mắng: "Quỷ hẹp hòi."