Chương 13: Vạn kiếp bất phục

Gần đây Cố Chỉ mơ thấy rất nhiều thứ, cảnh trong mơ hỗn loạn không rõ đang mơ thấy cái gì, duy độc cảm giác vô lực là cảm nhận thấy rõ ràng nhất, khó chịu giống như dòi bọ nhúc nhích trong xương cốt.

Tỉnh lại, phun ra hít vào thật sâu hơi thở, một tầng ánh sáng mỏng ở chân trời chậm rãi dâng lên, ánh sáng theo khe hở giữa hai bức màn cửa lặng lẽ tiến vào, tựa như xúc tua bạch tuộc, khắp nơi tùy ý lan tràn.

Có một sợi ánh sáng tinh nghịch vương vấn trên lông mày Cố Chỉ, tiến vào trong mắt cậu khiến cậu khó chịu, cậu nhẹ nhàng nháy mắt, mơ mơ màng màng mà xoay người né tránh ánh sáng chói mắt khó chịu, cánh tay lơ đãng đυ.ng phải một làn da ấm áp.

Trải qua một đêm, gió lạnh từ điều hòa thổi ra, làm người nổi lên một thân da gà, Cố Chỉ vẫn còn buồn ngủ đại não nhất thời còn chưa suy nghĩ rõ ràng được cái gì, dựa vào bản năng tìm tới nguồn nhiệt ấm áp, tìm cho mình một tư thế thoải mái dúc vào, tựa như một con mèo nhỏ mềm oặt nằm cuộn tròn trong ổ mèo.

Mười phút trôi qua, Cố Chỉ vẫn còn vựng vựng hồ hồ, đại não bỗng nhiên thanh tỉnh, cậu trợn tròn đôi mắt hướng lên trên nhìn, đầu tiên là khuôn ngực to rộng, lên trên chút nữa là hầu kết rung động, lên nữa là cái cằm bóng loáng gợi cảm.

"Anh....?" Giọng nói hôm qua vì Cố Chỉ kêu rên quá mức, bây giờ giống như bị bốc khói, nói một chứ ngắn ngủi thôi mà cổ họng đau đớn, bỏng rát.

Thương Diệc Trụ không ở lại qua đêm, thói quen này đã bao nhiêu lâu Cố Chỉ không còn nhớ rõ nữa, Thương Diệc Trụ mỗi lần làm cậu thì làm đến vô cùng hung hãn, mỗi lần kết thúc, sức lực để nâng lên ngón tay cậu cũng không có, sau khi tỉnh lại, bóng dáng Thương Diệc Trụ đã sớm không còn, lưu lại một căn phòng lạnh lẽo.

"Ân?" Thương Diệc Trụ tại thời điểm Cố Chỉ lộn xộn đã sớm tỉnh lại, nhưng vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, "Tỉnh?"

Cả người Cố Chỉ mệt mỏi không muốn động: "Anh hôm nay không có làm việc sao?"

"Nghỉ ngơi một đoạn thời gian." Thương Diệc Trụ xoa xoa đầu Cố Chỉ, không còn buồn ngủ nữa, hắn xốc lên chăn mỏng rời giường, tứ chi thon dài lại có một tầng cơ bắp, vòng eo cơ bụng đường cong kiện mỹ mê người, toàn thân hoàn mỹ không có một tý thịt thừa nào.

Hắn chậm rãi nhặt lên quần áo vương vãi trên mặt đất nói: "Tôi đi chạy bộ, em ngủ thêm chút nữa đi."

"Cùng nhau đi." Cố Chỉ mau chóng rời giường.

Sáng sớm khí trời mát mẻ, hơn nữa thành nam Kim Vực trồng nhiều cây xanh càng thêm râm mát.

Trời sinh Cố Chỉ ăn bao nhiêu cũng không mập, lại công tác bận rộn, cơ hồ cậu không có luyện tập, mới chạy được vài bước cậu liền không được, thở hồng hộc ngừng lại ven đường, xua xua tay: "Nghỉ đã."

Thương Diệc Trụ dừng lại bước chân, dây cột tóc buộc lại chỏm tóc trên trán, hắn khí định thần nhàn, phảng phất chỉ như đang đi bộ ngắm cảnh mà thôi, đi so sánh với Cố Chỉ thở hồng hộc lúc này, có thể cao thấp đánh giá.

"Lại chạy một vòng, tôi cùng em đi ăn cơm."

"Không..." Cố Chỉ bất động, hiện tại cậu chỉ nghĩ nằm liệt luôn xuống đường, làm một phế vật an an tĩnh tĩnh.

Thương Diệc Trụ bất đắc dĩ lắc đầu, đi dạo tới trước mặt Cố Chỉ, bàn tay đưa tới trước mắt cậu: "Đừng chơi xấu, đứng lên."

Cố Chỉ cò kè mặc cả: "Lại nghỉ năm phút."

"Một phút."

"Ba mươi giây!"

Thương Diệc Trụ dơ tay xem đồng hồ: "Còn hai mươi giây."

Đã đến giờ, ý tứ nhúc nhích Cố Chỉ cũng không có.

"Anh ơi, ôm một cái, em mới đứng dậy được." Cậu vô tội chớp chớp mắt nhìn Thương Diệc Trụ.

Thương Diệc Trụ bật cười, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cậu: "Tiểu bằng hữu đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Anh đoán xem!"

"Không đoán."

"Không đoán em liền không đứng dậy......"

Cố Chỉ lời còn chưa nói hết đổi thành một tiếng kinh hô, nháy mắt cậu bị bế lên cách xa mặt đất.

Thương Diệc Trụ bế ngang cậu lên, cậu trở tay không kịp, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ hắn.

"Anh, để em xuống dưới!" Cố Chỉ xấu hổ lỗ tai phiếm hồng.

Cậu một đại nam nhân bị người ôm kiểu công chúa là như thế nào chứ!!!

Thương Diệc Trụ nghiêm trang: "Không phải muốn ôm một cái sao?"

Cho nên chạy bộ buổi sáng cứ như vậy kết thúc, lỗ tai hồng hồng của Cố Chỉ vẫn luôn không tiêu đi xuống.

Cậu thay quần áo, thuận tay lấy qua điện thoại đã sạc cả đêm.

[Kim Chủ: Trần thúc tới đón em.]

[Kim Chủ: Uống ít rượu thôi.]

Cố Chỉ tính một chút thời gian, một cái là khi cậu từ đoàn phim tan việc gửi tới, một cái là lúc cậu tiến vào tiệm lẩu.

Vừa ra đến cửa, Cố Chỉ đem hộp lễ vật đặt trên bàn, thu vào phòng.

Cậu thay đổi một thân trang phục, sạch sẽ lưu loát, tùy tiện đứng đó thôi cũng là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.

"Anh, chiếc 888 đâu?" Cố Chỉ dựa trên cột đá ở gara, nhìn chỗ trống ra trong gara tò mò hỏi.

"Bằng hữu lái đi rồi." Thương Diệc Trụ thuận miệng nói.

"Nga." Cố Chỉ hơi ứng thanh một tiếng, không hỏi sâu thêm nữa, kéo ra cửa xe, ngồi vào ghế phụ, trêu ghẹo nói: "Tài xế lái xe này em không trả phí nổi."

Thương Diệc Trụ một tay đánh tay lái, cười như không cười nói: "Đủ tiền mua thịt là được."

"Vậy là muốn nhiều hay là ít?" Khóe mắt Cố Chỉ phiếm hồng nhạt, khóe môi cong lên, ngón tay như có như không xẹt qua tay đang cầm vô lăng của hắn, ngả ngớn nói: "Tài xế sư phó, buổi chiều có nhận chạy xe nữa không?"

Thương Diệc Trụ nắm lấy tay Cố Chỉ, đưa lên môi, khẽ cắn một cái: "24 giờ phục vụ em hết sức."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Được Thương Diệc Trụ lái xe chở đi, Cố Chỉ không thể nhận được phúc lợi này lần thứ hai, cùng ngày là Trần thúc tới đón cậu.

Trần thúc là người nghiêm túc ít nói, yêu thích duy nhất là hút thuốc, hai người ngồi ở trong xe mở ra cửa sổ xe hút thuốc một lúc, đi xuống xe trước Trần thúc nói: "Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay sẽ không trở lại."

Cố Chỉ không có phản ứng nhiều lắm, cậu vốn dĩ không có trông cậy Thương Diệc Trụ có thể ở cùng cậu mấy ngày.

Nhưng thật ra có một chuyện, Cố Chỉ khá tò mò: "Trần thúc, sao chú kêu Diệc ca là tiểu thiếu gia?"

Trần thúc: "Vẫn luôn kêu, sửa không được."

Cố Chỉ đưa cho Trần thúc điếu thuốc, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Nói như vậy, Trần thúc, chú cũng biết Tiểu Thu sao?"

Trần thúc không cầm điếu thuốc Cố Chỉ đưa, trầm mặc nhìn chằm chằm khoảng không hồi lâu, ông mới nói: "Cậu không giống Tiểu Thu thiếu gia."

Cố Chỉ hơi nhướn mày, cậu câu ra một đạo tươi cười ôn hòa: "Như vậy có giống không?"

Trần thúc lắc đầu: "Không giống."

Cố Chỉ không phục, cậu thử làm lại vài lần giống động tác của Từ Úc Thu, Trần thúc đều nhất nhất lắc đầu.

"Được, không cùng chú náo loạn nữa." Cố Chỉ không biết bản thân mình muốn so đo làm cái gì, cởi bỏ đai an toàn xuống xe đi vào nhà: "Phiền toái thúc."

Biệt thự rộng lớn không người, chỉ có ánh trăng băng lãnh làm bạn.

Cố Chỉ bị Trần thúc nói mình không giống Từ Úc Thu kí©h thí©ɧ, đi tìm cái rương đã bị lãng quên từ lâu phủ đầy bụi, tìm được thứ cất giữ bên trong.

Mở ra máy chiếu, Cố Chỉ an tĩnh ôm gấu bông ngồi trên sopha, tập trung tinh thần nhìn nội dung từ máy chiếu phát ra.

Là Từ Úc Thu, một khuôn mặt giống với cậu y như đúc, hành động mà cậu chưa từng hành động, câu nói vĩnh viễn cậu chưa từng nói, vừa kỳ quái lại vừa mới mẻ.

Từ Úc Thu cong mi cười, cậu cũng học theo cong mi cười.

Cậu giống như một kẻ trộm, dựa vào kỹ thuật vụng về của mình học theo tư thái của người ta, vụиɠ ŧяộʍ nhận lấy ôn nhu đáng lẽ ra không thuộc về mình.

Cậu tựa hồ lại trở về cái ngày Thương Diệc Trụ đem các video và hình ảnh ném đến trước mặt cậu.

"Học giống một chút, cậu lưu lại mới có ý nghĩa."

Khi đó, Thương Diệc Trụ đứng ngược sáng, Cố Chỉ căn bản thấy không rõ biểu tình của Thương Diệc Trụ, nhưng cậu biết, vẻ mặt hắn nhất định là lạnh băng, trên mặt không có một chút ý cười, nhìn cậu như đang nhìn một vật chết.

Cậu cam tâm tình nguyện làm một cái thế thân, thế thân cho Từ Úc Thu.

Vạn kiếp bất phục.