Chương 15

Edit: Josel

Quả nhiên, ánh mắt bạn học đầu đinh nhìn bạn học nhân thê đã hoàn toàn trở nên ngây dại.

“Thình thịch.”

Bạn học đầu đinh đột nhiên che ngực lại, đỏ mặt, ánh mắt kinh ngạc lẩm bẩm: “Vừa rồi là tiếng gì thế?”

Đó là tiếng tim đập của cậu đó, đồ ngốc.

“Thình thịch.”

“Thình thịch thình thịch thình thịch ——”

Bạn học đầu đinh chậm rãi trừng to mắt, vẻ mặt hoảng hốt rối loạn, khó tin được mà nói: “Là… tiếng tim đập của tôi sao? Sao tim tôi lại đột nhiên đập nhanh như vậy chứ?”

Bởi vì cậu yêu người ta rồi đó, đồ ngốc.

Nhưng mà tiếng tim đập của cậu lớn như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ? Tôi cách cậu 5m mà còn nghe được đó, có hơi lo lắng nha.

Bạn học đầu đinh ngơ ngác nhìn chàng trai xinh đẹp đáng yêu trước ánh trăng, không nhịn được nuốt nước miếng: “Tôi nghĩ… có lẽ mình yêu cậu ấy rồi!”

Còn chơi trò nói lời thật lòng ra trước mặt đối tượng của mình nữa, đối phương thật sự không nghe thấy sao? Tuy nhóm vai chính luôn không nhìn thấy cậu, điểm này đúng là mắt mù, nhưng cũng không đến mức đến lỗ tai cũng điếc đó chứ?

Yến Tương Ly liếc nhìn về phía bạn học nhân thê.

Ồ, bạn học nhân thê đang đỏ mặt, cho nên đúng là vẫn nghe thấy.

Bạn học đầu đinh cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm lấy nắm đấm của mình của bạn học nhân thê, sau đó cậu ta nắm ngược lại bàn tay của bạn học nhân thê, chậm rãi mười ngón tay đan xen vào nhau với bạn học nhân thê: “Từ giờ trở đi, cậu chính là người duy nhất trên thế giới này biết được bí mật của tôi, nếu cậu dám nói ra ngoài, cẩn thận tôi làm chết cậu!”

Yến Tương Ly chống cằm.

Là cậu quá thất bại sao? Sao từ “làm chết” này nghe có hơi không giống với từ “đánh chết” hồi nãy nhỉ.

Yến Tương Ly không chắc chắn mình có đủ “sắc” hay không, nhưng hiển nhiên là lòng bạn học nhân thê rất “sắc”, mặt lại đỏ hơn một chút, sau đó nhanh chóng chòm qua hôn lên mặt bạn học đầu đinh một cái: “Ừm! Chuyện đêm nay chính là bí mật thuộc về hai người chúng ta!”

Bạn học đầu đinh đột nhiên che khuôn mặt đỏ bừng lại, đôi mắt mở to đầy khó tin, từ từ cứng người thành tượng thần giáo bá của trường.

Yến Tương Ly tủi thân, chẳng lẽ cậu không phải người sao? Cậu cũng nghe lén bạn học giáo bá ca hát mà, rõ ràng là bí mật thuộc về ba người bọn họ.

Có điều cuối cùng đôi này cũng thành rồi, thật tốt, bàn trước của cậu cũng hoàn toàn an toàn.

Yến Tương Ly không nhìn lại nữa, tiếp tục tiến về phía trước, đi về phía sau của khu dạy học, cậu nhìn thấy công lẳиɠ ɭơ chân dài đang đè nam sinh đeo kính vào bức tường bên ngoài khu dạy học.

Tường nói các người thanh cao, các người ghê gớm, các người báo tôi bên trong xong lại ra ngoài báo tôi cái nữa.

Công lẳиɠ ɭơ chân dài uốn cong một cái chân dài của mình nhét vào giữa hai chân của nam sinh đeo kính, một tay đè ngực của nam sinh đeo kính lại, tay kia lại tháo kính của nam sinh đeo kính ra, cười lưu manh nói: "Khuôn mặt đáng yêu như vậy cơ mà, đừng mang mắt kính nữa, quá lãng phí."

“Thường Thắc Thiếu Cung! Rốt cuộc cậu xong chưa hả! Có thể đừng làm phiền tôi nữa được không!”

Yến Tương Ly choáng váng hai giây mới nhận ra nam sinh đeo kính đang kêu tên của công lẳиɠ ɭơ chân dài, cậu hoàn toàn đơ người luôn rồi!

Cứu mạng, rốt cuộc là ai đặt tên cho vai chính đó, cầu xin mấy người hãy lấy một cái tên bình thường cho bọn nhỏ đi! Chính mấy người nghe xem có hợp lý không?!

Thường Thắc Thiếu Cung?? Thứ gì thế!!