Chương 6 - 1: Nhị ca xem video em út tự an ủi

Editor: Zhou Zhou

Bạch Diệc Hàn cũng không biết anh bằng cách nào mà về đến được nhà. Anh đem bản thân nhốt ở trong phòng của mình, trên điện thoại, máy tính,... Toàn bộ đều ở lặp lại tin tức hôm nay em trai anh ghi hình cho phát sóng trực tiếp.

Tiểu mỹ nhân trong màn hình là mị thái thẹn thùng mà Bạch Diệc Hàn chưa từng được nhìn thấy. Tuy là lão nhị kinh nghiệm mưa gió của Bạch gia, giờ phút này cũng hoàn toàn không biết tâm tình của mình là như thế nào.

Anh dựa vào trên ghế, một đôi mắt hồ ly giờ phút này toàn bộ đều che kín tơ máu.

Bên tai là thanh âm ngày thường quen thuộc của em trai, nhưng hiện tại mỗi một câu đều khiến người ta bốc hỏa như vậy.

Bạch Diệc Hàn như thế nào cũng đều không thể tưởng được, thiếu niên ngày thường ở trước mặt anh và đại ca nói cũng không dám nói, lại có thể giấu bọn họ làm những chuyện này, thậm chí...

Bạch Diệc Hàn đã lâu chưa thấy em út tươi cười...

Anh sẽ không trách cứ em út, em ấy biến thành như hôm cùng anh và đại ca cũng có trách nhiệm.

Thời gian em út mất tích 5 năm, anh cùng đại ca gần như là sắp điên rồi, nơi nơi tìm kiếm tung tích của Bạch Lãnh, cuối cùng đều không thu hoạch được gì.

Cuối cùng... Là ngày nọ sau 5 năm sau, em út biến mất 5 năm, lại tự mình xuất hiện ở dưới tầng tập đoàn của Bạch gia, hôn mê bất tỉnh.

Nghĩ đến ngày đó khi nghe thấy bảo an được công ty thuê vội vội vàng vàng chạy lên báo cho anh. Hình như là em trai của anh té xỉu ở cửa công ty, sau đó cả anh cùng đại ca đều muốn phát điên rồi.

Hai người ngày thường ít khi bị dao động, trong nháy mắt lại chạy về phía cửa công ty. Trong công ty bảo an có mấy người đã làm việc ở Bạch gia đến 7 - 8 năm.

Cho nên có người miễn cưỡng nhận ra thiếu niên đang hôn mê, gầy ốm đến không ra hình người này rất giống với thiếu gia đã mất tích 5 năm trước.

Bạch Diệc Hàn thấy cả người kia bẩn hề hề, cả người em út như là từ trong vũng bùn địa ngục bò lên, cả người anh cứng đờ tại chỗ.

Ngay sau đó, cả chóp mũi cùng ngực có cảm giác chua xót. Lần đầu tiên cáo già ở trước mặt người ngoài chảy nước mắt xuống.

Là em trai anh đặt ở đầu quả tim... Là em trai ai đặt trong tay sợ rơi, ngậm ở trong miệng sợ tan... Vì cái gì mà hiện tại biến thành dáng vẻ như thế này.

Phản ứng của đại ca không khác với anh lắm, nhưng tốt xấu gì thì anh cũng là đại ca, Bạch Ngạo Tùng bước nhanh ra cửa hướng tới bên cạnh thiếu niên đang hôn mê kia.

Ngay sau là bàn tay to hàng năm xử lý các loại tài liệu cùng hợp đồng, lại có chút phát run. Bạch Ngạo Tùng cố nén sự đau khổ của bản thân, động tác mềm nhẹ đem tóc của thiếu niên bẩn thỉu trên mặt đất vén lên.

Thời khắc ấy khuôn mặt luôn ở trong đầu huynh đệ hai người bọn họ, đã xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

Sau đó chính là thời kỳ dưỡng bệnh dài đến 2 năm...



Editor hứa được làm được nha:))) dù truyện có flop lòi đi chăng nữa vẫn edit để đăng chương mới cho mn 😌