Chương 5 - 3: Trứng màu

Editor: Zhou Zhou

Cứ như bình thường dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, lúc 9 giờ cậu hai của Bạch gia sẽ chuẩn bị một ly sữa bò cho em út nhà mình. Sau khi chuẩn bị tốt sữa bò, chúc em trai ngủ ngon.

Khi xoay người muốn đi ra khỏi phòng em út, đột nhiên phát hiện cánh cửa kia chưa bao giờ mở ra với anh và đại ca, giờ đang được hé ra.

Bạch Diệc Hàn có chút khϊếp sợ nhìn cánh cửa tựa hồ không quan trọng kia. Sau đó lại có chút khẩn trương quay đầu nhìn cửa phòng tắm đang được đóng chặt kia.

Sau khi khống chế được âm thanh dưới chân mình, đi tới cánh cửa không quan trọng kia. Bác sĩ đã từng nói với anh cùng đại ca, em trai của bọn họ nếu có một ngày nguyện ý đem cánh cửa kia mở ra, cho các cậu đi vào, nghĩa là khúc mắc trong lòng đã được mở ra.

Nếu cậu ấy không chịu...

Hiện tại Bạch Diệc Hàn cũng không chắc chắn, có phải em trai cố ý không đóng cửa hay không. Muốn cho anh thấy, hay chỉ là em út trong lúc vô tình quên đóng cửa.

Tóm lại, ở loại trường hợp chưa rõ này thì cáo già văn nhã bại hoại Bạch Diệc Hàn cũng đã có quyết định. Đứng trước cửa phòng của em trai, tim đập dị thường nhanh chóng.

Anh gần như là tham lam nhìn vào bên trong, kết quả lại khiến anh có chút ngoài ý muốn. Trong căn phòng nhỏ chỉ là một cái giường bé, đối diện với giường là máy tính. Ngoài ra không có cái gì nữa, một mảnh trắng xoá.

Bạch Diệc Hàn không dám đứng lâu ở chỗ này, nếu em út nhà mình phát hiện bản thân quên không đóng cửa lại, mà còn bị anh thấy, Bạch Diệc Hàn sợ em trai chịu không nổi kí©h thí©ɧ này.

Lúc anh đang chuẩn bị xoay người đi ra, đột nhiên khóe mắt phát hiện thấy trong phòng nhỏ của em trai một cái mặt nạ hình hoa đào.

Nhưng Bạch Diệc Hàn cũng không nghĩ nhiều, sau khi anh đặt sữa bò trong tay xuống, liền rời khỏi phòng em trai.

Vẫn luôn chờ tới 10 giờ tối, sau khi xác định em út đã đi vào giấc ngủ, Bạch Diệc Hàn rời khỏi Bạch gia. Hôm nay các bằng hữu có rủ anh, đã sớm hẹn nhau đến vũ trường ăn sinh nhật lão tổng.

Bạch gia cùng lão tổng này có một ít lui tới, cho nên Bạch Ngạo Tùng bảo Bạch Diệc Hàn đi. Cung điện được trang hoàng hoa lệ, người có thể đi vào nơi này không phú thì quý. Bạch Diệc Hàn vừa mới xuống xe, liền được hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt.

Trên mặt cáo già Bạch Diệc Hàn mang theo nụ cười hoàn mỹ không có vết nứt, chậm rãi đi vào bên trong vũ trường. Dẫn anh đi vào tới chính là một tiểu song tính có thể nhìn ra bằng mắt thường.

Quần người hầu bó sát đem mông thịt của cậu ta càng thêm vểnh, càng thêm đầy đặn. Cậu ta đi bộ bình thường mà mông nhỏ dường như có thể bắn ra.

Tâm tư như vậy, Bạch Diệc Hàn không đặt vào trong mắt, trong lòng lại tự nhiên nghĩ tới em trai đã ngủ của anh. Lúc em út của anh vừa mới được đón về Bạch gia, gầy yếu bất kham, toàn thân tựa hồ chỉ còn lại bộ xương.

Khiến anh cùng đại ca đau lòng đến hỏng rồi, sau đó thật vất vả mới dưỡng được thêm chút thịt. Sáng sớm một ngày nào đó, anh đi vào trong phòng em út, định gọi em ấy dậy.

Bạch Diệc Hàn nhìn thấy hình ảnh em trai kẹp chăn ngủ. Áo ngủ to rộng bị tư thế ngủ không quá tốt lúc buổi tối làm cho kéo tới tận ngực, một mảng lớn vòng eo tinh tế trắng nõn. Còn có bộ ngực kia có đóa hoa phấn nộn làm anh vừa nhìn đại não liền sung huyết. Hình ảnh đó cứ ở trong đầu Bạch Diệc Hàn vứt đi không được.

Xuống chút nữa, Bạch Diệc Hàn thấy bờ mông đĩnh kiều của em út, làn da trắng muốt, chân dài bạch ngọc. Nhất là đầu ngón chân, cùng với đầu ngón tay còn phấn phấn nộn nộn hơn. Quả thực là đáng yêu đến mức muốn thương tiếc em ấy.

Sáng sớm hôm đó, Bạch Diệc Hàn không biết anh cứ đứng như vậy ở mép giường em trai mình nhìn bao lâu. Đến mức anh muốn đem ảnh đẹp này gắt gao khắc vào trong đầu mình... Cái loại tình yêu bí ẩn này đối với em trai mình, làm anh thật khó để tự kềm chế.

Sau khi tới phòng đã được hẹn trước, mở cửa, Bạch Diệc Hàn liền thấy mặt những nhân vật trong vòng mặt có uy tín danh dự lại đều tới lần tụ họp này. Hơn nữa làm anh thấy không thể nào được tưởng tượng chính là, bọn họ cư nhiên tụ lại một chỗ... Tuốt ©ôи ŧɧịt̠?

Cầm di động chính là người gọi Bạch Diệc Hàn tới. Sau khi thấy Bạch Diệc Hàn vào phòng, người nọ vội tiếp đón Bạch Diệc Hàn lại đây nhìn xem cái gì được gọi là cực phẩm nhân gian.

Bạch Diệc Hàn nghi hoặc nhìn bọn họ, trong những người này không thiếu người giống anh thủ thân như ngọc. Nhưng hiện tại những người đó cũng ghé vào xem cùng nhau, hình như đang xem video sắc tình? Bọn họ chẳng lẽ trẻ lại, biến thành học sinh cao trung ở nội trú?

Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Bạch Diệc Hàn, anh vẫn đi ra chỗ bọn họ. Anh đem tầm mắt cứng nhắc đặt ở mặt người nọ chuyển sang video, một đôi mắt hồ ly đạm mạc trong nháy mắt trừng lớn thêm vài phần.

Bạch Diệc Hàn thấy trong hình ảnh một tiểu song tính vừa đáng yêu lại vừa mị hoặc, dùng bút vẽ cọ l*и da^ʍ của mình.

Tiểu song tính câu nhân kia trên mặt mang một cái mặt nạ mà Bạch Diệc Hàn khắc sâu. Đây là chính là cái mặt nạ mà một giờ trước, ở trong phòng em trai thần bí anh nhìn thấy, mặt nạ hình hoa đào.



Hi Zhou đây 🥺 con quỷ tà răm nhập vào tui nên tui edit trở lại ròi đây. Mỗi tối lúc 10h tui sẽ đăng chương mới nhé 😘 mong mn ủng hộ trở lại nha 🥰