Chương 4

Xấu hổ mà trầm mặc một lúc, Trần Thạc cuối cùng cũng mở miệng: “Thật xin lỗi, hôm qua tôi uống nhiều quá, thật sự xin lỗi, tôi nhận nhầm cô thành…”

Trần Thạc nói lời xin lỗi so với những gì Nguyễn Tương nghĩ cũng chẳng khác biệt lắm, nhưng Nguyễn Tương vẫn có chút mất mát, càng nhiều hơn là sự mềm lòng cùng cảm giác xấu hổ cực kì.

Tối hôm qua là cô cam tâm tình nguyện bị anh cưỡиɠ ɠiαи, thân thể cô không biết liêm sỉ, thậm chí còn cảm thấy rất sảng khoái.

Sướиɠ quá đi, một ý niệm bi ai mà lưu lại--- Nếu không phải là do Trần Thạc tối hôm qua uống say đi nhầm phòng, nhầm cô thành Chương Kỳ, cô chắc hẳn cả đời sẽ chẳng bao giờ được ngủ với người đàn ông mà cô đã ước mơ từ lâu này.

Tuy vậy nhưng cũng chỉ là một hồi xuân phong mà thôi…Khi Trần Thạc tỉnh chắc chắn sẽ không tiếp tục quan hệ cùng cô nữa.

Nghĩ đến điều này, tâm can cô như bị ai xé rách đau đớn.

“Không sao đâu…..chuyện này coi như chưa từng xảy ra.” Nguyễn Tương xấu hổ đỏ mặt, không nói nhiều, dễ dàng tha thứ cho Trần Thạc, “Anh mau đi nhanh đi.”

“Tối hôm qua, tôi có……” Trần Thạc đảo mắt nhìn khắp phòng.

“Tôi sẽ uống thuốc tránh thai, anh không cần lo lắng!”

Nguyễn Tương đứng dậy trực tiếp đẩy anh ra bên ngoài, nhưng trong lòng cô lại không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, trong lòng nam nhân này không hề có mình. Thật khó chịu.

Cô kiên cường chống thân thể, làm bộ như không có việc gì, nhanh chóng thu thập bản thảo để đi làm.

“Nguyễn Tương, cô đem phương án ngày hôm qua mang ra đây cho tôi xem một chút! Nguyễn Tương? Nguyễn Tương?”

Đồng nghiệp thấy dáng vẻ thất thần của Nguyễn Tương, vỗ vỗ bả vai cô.

“A?!” Nguyễn Tương lập tức phục hồi tinh thần, đôi mắt kia như đang bị che bởi một lớp sương mù, nhìn đồng nghiệp đang tỏ vẻ nghi hoặc trước mặt.

Đồng nghiệp hơi mềm lòng, lại kiên nhẫn nói: “Cô đem phương án ngày hôm qua ra đây cho tôi xem một chút.”

“A, được! Chị Dương, chị chờ một lát, tôi đi tìm xem, ở đây….không có, ở đây, thấy rồi!”

Chị Dương nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của cô gái nhỏ muốn mở miệng trấn an, lại nhìn thấy dấu hôn ở phần xương quai xanh lộ ra khi cô đang cúi đầu tìm tài liệu.

Chị Dương hai mắt tối sầm lại, nhìn đến bộ dáng đơn thuần của đối phương, cô thấy mình nhìn lầm rồi.

Ai ngờ khi chị Dương nhận tài liệu lại thấy vết đỏ trên cổ tay Nguyễn Tương, trong lòng không khỏi nghĩ đến cái gì đó, cười nhạo một tiếng rồi quay người rời đi.

Nguyễn Tương cảm thấy thái độ của chị Dương khác với lúc trước, trong lòng liền nghi hoặc, mình có vấn đề gì sao?

Cô vừa cúi đầu liền nhìn thấy vết đỏ cực kì chói mắt trên cổ tay trắng nõn, là do thắt lưng của Trần Thạc lưu lại.

Nguyễn Tương nhìn thấy vết đỏ này chợt thấy mặt nóng rát, sự đau đớn trong lòng nổi lên, cô ủy khuất, hốc mắt hơi đỏ lên.

Anh ta đối xử với mình như vậy mà vừa nãy mình còn nhớ đến anh ta.

Ép mình tập trung lại để làm việc, Nguyễn Tương vẫn không thể tập trung nổi, đột nhiên, cô muốn nhìn một chút xem bộ dáng bây giờ của mình như thế nào.

Vết đỏ ở trên xương quai xanh có nổi bật giống ở cổ tay không, liệu quần áo cô có che nổi không?

Vừa nghĩ đến điều này sắc mặt cô liền trở lên trắng bệch, Nguyễn Tương hoảng sợ, cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh.

Vẫn còn may, cổ áo của cô vẫn còn có thể che được mấy dấu hôn đó.

Nguyễn Tương thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại tự cổ vũ chính mình, chuẩn bị mở cửa để đi về bắt đầu công việc, lúc này ngoài của liền truyền đến âm thanh của đồng nghiệp.

Nguyễn Tương không biết nghĩ gì, lóe một cái, trốn vào một góc. Chờ cô ý thức được hành động của mình thì đã nghe thấy rõ âm thanh của đồng nghiệp.

Chờ các cô ấy nói xong rồi mình đi ra vậy, dù sao hiện tại cũng không có việc gì quan trọng. Nguyễn Tương nghĩ.

“Ai, tôi nói với cô cái này, cái cô Nguyễn Tương kia nhìn qua thì đơn thuần nhưng thực chất lại là một kẻ dâʍ đãиɠ.”

Nguyễn Tương mở to hai mắt trăm triệu lần không ngờ chị Dương sau lưng mình lại nói như vậy.

“Cô xem, nhìn điệu cười của cô kìa, ai không biết còn tưởng là cô thượng cô ta đó!”

Thanh âm của một đồng nghiệp khác vang lên, cô ta họ Vương, bình thường Nguyễn Tương đều gọi cô ta là chị Vương, chị Vương ngày thường lúc nào cũng là một bộ dáng nghiêm túc, không ngờ sau lưng lại có thể cười nói ra những lời như vậy.

“Cô đừng có nói vậy chứ, nếu tôi có thể…nếu tôi có cái đồ kia của đàn ông, cũng muốn nếm thử mùi vị của Nguyễn Tương, ngực to eo nhỏ, quả thật đáng hâm mộ.”

Chị Dương tuy miệng nói vậy nhưng trong giọng nói không hề có chút ý tứ hâm mộ nào, chỉ toàn là giọng điệu trào phúng.

“Cô cũng đừng đánh trống lảng chứ, nói đi Nguyễn Tương kia là thế nào!”

Giọng điệu chị Vương vội vàng, hóng chuyện chính là điều mà cô thích nhất.