Chương 3

Nguyễn Tương không dám nhiều lời, hiện tại cô đang vô cùng hưởng thụ, dươиɠ ѵậŧ của Trần Thạc so với những gì cô nghĩ còn lớn hơn, côn ŧᏂịŧ thô to thao cô đến tiểu huyệt đều căng tràn, mỗi lần anh ra vào, côn ŧᏂịŧ đầy gân xanh kia đều chạm đến điểm sâu nhất trong cơ thể cô.

Cô cũng cực kì sợ, sợ Trần Thạc nhận ra cô không phải Chương Kỳ.

Rõ ràng cô là người bị cưỡиɠ ɠiαи, nhưng người có tật giật mình lại là cô, không những thế cô còn khao khát tên tội phạm hϊếp da^ʍ kia tiếp tục phạm tội với mình.

Trần Thạc không nghe thấy Nguyễn Tương trả lời, liền dùng dươиɠ ѵậŧ của hắn đâm vào mạnh hơn nữa, ở bên trong huyệt động, đâm vào mọi chỗ khác nhau.

“ n…… n ha…..A….. Nơi đó…… Không được….”

Nguyễn Tương cuối cùng nhịn không được mà kêu rên thành tiếng, Trần Thạc nghe thấy âm thanh ngượng ngùng của cô, khéo miệng hơi cong, hắn dùng côn ŧᏂịŧ to lớn mạnh mẽ đâm vào nơi Nguyễn Tương nói không được.

Một chút, hai cái….mười cái, ….trăm cái….

Những âm thanh thưa thớt vang lên, một cây côn ŧᏂịŧ thô dài đậm màu tàn nhẫn mà ra vào.

Trong không khí trừ những âm thanh rêи ɾỉ của Nguyễn Tương, chính là một loạt những tiếng bạch bạch, còn có những âm thanh phốc kỉ phốc kỉ của nước trong huyệt động, có thể thấy được Nguyễn Tương đang có bao nhiêu sung sướиɠ, tất cả đều là âm thanh ướŧ áŧ, dịch thủy dâʍ đãиɠ bị đánh thành bọt mép, bay tứ tung khắp nơi.

Nguyễn Tương bị thao đến tình mê ý loạn, kɧoáı ©ảʍ như thủy triều mãnh liệt kéo đến, những giọt nước cùng chảy dọc theo từng đường cong trên thân thể cô, bộ ngực cao ngất ép vào cơ thể Trần Thạc.

Trần Thạc hơi cúi đầu, đem nhũ hoa của Nguyễn Tương ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi bắt chước động tác giao hợp mà từng chút trêu đùa hạt đậu nhỏ.

Nguyễn Tương, người cũng như tên, vừa mềm lại vừa thơm.

Bộ ngực lớn bị kí©h thí©ɧ làm tiểu huyệt của Nguyễn Tương co rút một chút, như là có vô số cái miệng nhỏ đang liếʍ mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ Trần Thạc, Trần Thạc sảng khoái đến rên lên một tiếng.

“Dâʍ đãиɠ, hôm nay sao lại hút chặt như vậy! Đúng là thiếu thao! Làm chết em!”

Huyệt động hồng hào dâʍ đãиɠ chảy ra dịch mật làm ướt ga trải giường, tiểu huyệt bị Trần Thạc đâm cho thật tàn nhẫn, càng ngày càng hút chặt, kí©h thí©ɧ dươиɠ ѵậŧ sinh ra lòng độc ác mà đâm chọc cô, cứ như một vòng tuần hoàn.

Trần Thạc đỏ mắt, một bên liếʍ mυ"ŧ đầṳ ѵú cô, một bên buông ra lời cợt nhả: “Làm chết em, em là đồ tiểu dâʍ đãиɠ, thủy dịch nhiều như vậy, càng đâm em lại chảy càng nhiều. n…..càng nói em lại càng hút chặt…. Đệt! Thật là đồ đĩ điếm!”

Kɧoáı ©ảʍ như vũ bão liên tục ập tới, Nguyễn Tương tự nhắc nhở chính mình, cô đang bị bạn trai của bạn cùng phòng cưỡиɠ ɠiαи, còn bị cưỡиɠ ɠiαи đến vô cùng thoải mái, cam tâm tình nguyện….Chỉ cách một bức tường, cô lại không hề nhịn xuống, kêu lớn như vậy, Chương Kỳ có thể không nghe thấy sao, lại nói, có lẽ cô ấy uống đến bất tỉnh rồi.

Hưởng thụ cảm giác bị Trần Thạc đâm, không thể nghĩ nhiều như vậy được nữa.

Vạt áo cô mở rộng, áo ngực treo ở trên cánh tay trắng nõn, tự mình đưa bầu ngực to lớn đến cho anh ăn, Trần Thạc nửa thân dưới không ngừng động liên tục đâm vào mông cô, đồng thời trong miệng ngậm lấy đầṳ ѵú hồng hào, đôi tay bám chặt lấy eo nhỏ của cô, phòng ngừa cô bị mình thao đến đẩy vào tường.

“A!”

Nam nhân càng lúc càng dùng sức mà đâm vào trong tiểu huyệt, Nguyễn Tương rêи ɾỉ một tiếng, từng đợt kɧoáı ©ảʍ chồng chất nên nhau, cuối cùng cũng chạm tới cao trào, tiểu huyệt co rút, tiết ra càng nhiều dịch, mắt Trần Thạc hơi co rút.

“ n.”

Trần Thạc kêu một tiếng bị tiểu huyệt của Nguyễn Tương kẹp chặt, rốt cuộc không nhịn được mà xuất tinh, dươиɠ ѵậŧ kịch liệt rung động. Chôn vào trong nơi sâu nhất mà bắn ra tϊиɧ ŧяùиɠ.

Nguyễn Tương nhận được một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, tiểu huyệt bị căng đến không chịu nổi, mãnh liệt kí©h thí©ɧ cô đến hôn mê.

Trần Thạc vốn đã say, nay lại hơi mệt liền trực tiếp ôm Nguyễn Tương ngủ.

Sáng sớm ánh nắng chiếu vào mặt Nguyễn Tương, cô đau đớn mà kêu một tiếng, giật giật thân mình, cô nhìn thấy rõ cảnh tượng, nháy mắt mặt liền đỏ ửng.

Dươиɠ ѵậŧ Trần Thạc vẫn chôn vào trong thân thể cô, nguyên nhân là do buổi sáng, dươиɠ ѵậŧ vẫn kiên quyết mà nằm trong huyệt động.

Trần Thạc nghe thấy âm thanh của Nguyễn Tương cũng tỉnh lại, từ từ mở mắt ra.

Hai người liếc nhau, Trần Thạc vội vàng đem dươиɠ ѵậŧ của mình lôi ra ngoài.

“Ba” một tiếng giòn vang, dươиɠ ѵậŧ rút ra khỏi động, âm thanh vang lên trong căn phòng yên tĩnh lại nghe thấy cực kỳ rõ ràng.

Nguyễn Tương đỏ mặt, Trần Thạc xấu hổ mà há miệng thở dốc, cả hai nhất thời không biết phải nói gì.