Chương 8: Meatloaf

Meatloaf là một món ăn với thành phần chính là thịt xay, được tạo hình giống một ổ bánh mì, sau đó nướng hoặc hun khói.

Meatloaf thường được làm với thịt bò xay. Đôi khi thịt cừu, thịt lợn, thịt bê, thịt nai, thịt gia cầm xay và hải sản cũng được sử dụng hoặc kết hợp lại với nhau. Một tảng meatloaf chính có thể cắt lát thành những miếng nhỏ (giống như bánh mì hoặc giò Việt Nam) để có thể ăn kèm với nhiều món khác nhau như măng tây sốt bơ, kẹp hambuger, spaghetti …

Trong khi Luana mải nghĩ như vậy, Legion đã ngồi dậy trên giường.

Nhưng thay vì nằm xuống, anh ta dựa lưng vào chiếc gối sau lưng và ôm lấy bao kiếm.

Anh ta luôn tàn nhẫn như vậy bởi vì anh ta luôn quyết tâm rút kiếm của mình ra bất cứ lúc nào.

“ Loại thực phẩm nào dễ tăng cân nhỉ ? Mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu nấu súp xương bò bằng cách luộc đuôi bò, hoặc luộc một ít thịt cho đến khi nó mềm. Nếu mình cho anh ta ăn ba bữa một ngày và kèm theo món tráng miệng, anh ta chắc chắn sẽ tăng cân. Sau đó, kỹ năng kiếm thuật của Quân đoàn có thể cải thiện tốt hơn nữa.”

Ngay cả khi một người xuất sắc trong mọi việc, họ cũng không nên bỏ qua việc chăm sóc cơ thể của họ.

“Anh ta sẽ gϊếŧ mình nếu mình hành động điên rồ sao?”

Anh ta là một trong những kiếm sĩ giỏi nhất trong Đế chế.

“Nếu mình làm gì đi quá giới hạn, anh ta có thể sẽ bẻ gãy các ngón tay của mình mất.”

Luana lẩm bẩm trong khi ngồi xuống ghế sofa.

Cô cúi xuống và bắt đầu ngủ gật, nhưng đôi mắt của Công tước không hề nhắm lại.

Mặt khác, Luana đã rất buồn ngủ và nước bọt chảy dài trên môi.

“U-uh… anh không định ngủ à?”

Tuy nhiên, cô không thể yên tâm ngủ trước một người nguy hiểm như anh ta, vì vậy cô nhẹ nhàng hỏi, và Công tước ngẩng đầu lên đáp.

“Ban đêm tôi thường ngủ không được lâu, cũng không được sâu giấc.”

“Đó cũng là một lời nguyền à?”

Có lẽ, vì cô ấy đang mơ màng nên câu hỏi bật ra nhanh chóng mà không sợ hãi.

"Đúng."

“Lời nguyền của phù thủy?”

Lần này, không có câu trả lời, nhưng cô chắc chắn đó là lời nguyền của phù thủy.

“Xin lỗi, công tước. Nhưng tôi không phải là phù thủy,”

“Không phải cô nói rằng mình là phù thủy sao?”

"Mình có nên nói là mình đang nói dối không nhỉ ? "

Thấy vẻ mặt dữ tợn của anh ta, cô không nói thêm được lời một nào.

" Tạo ra lời nguyền không phải là chuyên môn của tôi.”

Cô lập tức bừng tỉnh. Luana phải đưa ra một cái cớ trong khi cười đang ngượng nghịu.

Kể từ đó, không còn cuộc trò chuyện nào nữa.

"Tạ ơn Chúa."

Luana vuốt ngực và nhắm mắt lại. Luana đã rất mệt mỏi sau đó cô ấy đã ngủ thϊếp đi.

“U-ừm.”

Cô cau mày trước ánh nắng đang chiếu qua cửa sổ.

"Ánh sáng từ đâu chiếu tới vậy?"

Cô ấy thường thích thức dậy muộn vào buổi sáng, vì thế cô ấy thường che tất cả các cửa sổ lại.

Luana đang ôm một đống chăn lớn ở ngay trước mặt. Cái chăn này có vẻ cứng và cứng hơn bình thường rất nhiều, nhưng cô quá buồn ngủ để đẻ tâm đến điều đó.

Cô mỉm cười hạnh phúc và tiếp tục tận hưởng giấc ngủ của mình. Cô rất vui khi nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên ngoài.

"Đã bao lâu rồi mình không được ngủ và nghe tiếng chim hót líu lo như thế này nhỉ?"

Luana chợt nhớ đến mọi chuyện trước khi ngủ và dừng việc mình đang làm lại. Rõ ràng là cô ngủ trên ghế sofa một mình mà?.

Và không có thứ gì gọi là chăn, và chiếc ghế dài vốn không rộng như thế này.

"Không đời nào? Không, không thể được."

Luana lại tiếp tục ngủ và dùng tay vuốt ve "đống chăn" khổng lồ đó.

Cô cảm thấy có một cái gì đó cứng ở cuối của chỗ cô vuốt ve.

Khi cô bối rối , thì có một cái gì đó bắt lấy đầu ngón tay của cô.

Cô ấy vẽ một vòng tròn trên " đống chăn" bằng ngón tay của mình.

Luana lúc này lập tức rút tay lại và lấy tay che mắt, giả vờ vùng vẫy. Cô ấy làm vậy chỉ để che đi đôi mắt chứa đầy hoảng loạn của mình.

"Mình bị điên rồi, điều này thật điên rồ!"

Cô chỉ muốn lăn xuống và bỏ chạy ngay, chạy càng xa càng tốt đến một nơi an toàn mà không có Công tước.

"Ughhh…"

Luana phải cố cầm cự rất lâu mà không đứng dậy.

"Chúa ơi, Phật nhân từ, Zeus!"

Cô ấy đã gọi tên của tất cả các vị thần mà cô ấy biết, nhưng không có một sự giúp đỡ nào.

“Cô đã tỉnh rồi.”

Đang loay hoay trong hoảng loạn thì cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

Đó là giọng nói của Công tước, cô có thể dễ dàng nhận ra ở bất cứ đâu.

"Không, tôi không thức dậy!"

“Hmm…umm…”

"’Tôi đang ngủ đây. Tôi đang ngủ."’

Cô giả vờ ngủ, nhưng vô ích.

Công tước là một hiệp sĩ xuất sắc, và thật dễ dàng để phân biệt giữa những người đã ngủ và những người không.

Điều đó có nghĩa là anh ấy đã nhìn thấu được diễn xuất của Luana. Luana đứng dậy với đôi mắt ngấn lệ và ngay lập tức nằm sấp xuống.

“Thật xin lỗi! Đó thực sự là một việc sai lầm! Tôi xin lỗi!"

Công tước nhìn chằm chằm vào Luana.

"’Có phải mình nhìn nhầm không nhỉ ? Nhưng anh ta có nước da đẹp hơn ngày hôm qua."’

Anh ta ban đầu đã là một người khá đẹp trai, nhưng hôm nay anh ta dường như có sức sống hơn.

“Hừm.”

Công tước loay hoay với bao kiếm của mình.

"Tôi xin lỗi! Xin hãy tha cho tôi!"

Luana kêu lên.

"Tôi biết những gì cô đã làm."

“C-cái đó!”

Cô sờ soạng ngực đàn ông khi chưa được phép. Cô ấy không có lý do gì để biên minh.

‘"Tuy nhiên, gϊếŧ mình vì những gì mình đã làm sẽ là quá nhiều!"’

Luana chắp tay cầu xin với đôi mắt đẫm lệ.

“Tôi không cố ý!”

“Tối qua”

Công tước xoa cằm và nói.

"Bằng cách nào đó cô rất bình tĩnh leo lên giường của tôi và nằm xuống."

"’Cơ thể của tôi...., tại sao tôi lại làm điều đó?"’

Cơ thể cô ấy dường như mất thứ gọi là bản năng sinh tồn.

"Và sau đó cô đã làm điều đó suốt đêm dài."

‘"Mình đã sống một cuộc sống trong sạch suốt thời gian qua và minh không thể tin rằng mình đã làm một hành động như vậy!"’

Luana tức giận với chính mình.

‘"Hơn nữa, tại sao lại vào những lúc như thế này?’"

“B-bằng cách nào đó, ý anh là sao?”

"Cô hỏi ta vì cô không biết sao?"

Đôi mắt của Công tước nhìn chằm chằm vào cô một cách dữ dội.

"Ồ, tôi biết. Tôi biết chứ."

Nhưng Luana cũng có điều muốn nói. Cho dù tình trạng thể chất của Công tước không trạng thái tốt nhất , Luana cũng không thể đánh bại anh ta. Anh ta có thể đuổi Luana ra khỏi giường nếu anh ta muốn.

“Tại sao anh không đá tôi ra khỏi giường?”

“Bởi vì tôi là một hiệp sĩ. Làm sao tôi có thể đá một quý cô được?”

"’Anh ta đang nói dối! Anh là người sẽ chém chết một người phụ nữ và treo xác cô ấy trước cổng lâu đài!"’

Cô biết chuyện gì sẽ xảy ra, Luana khổ sở nghĩ.

‘"Làm thế nào mình có thể đối phó với một người đáng sợ như vậy?"’

“L-làm sao tôi mới có thể sống sót?!”

“Tôi có nên là người nghĩ về điều đó không nhỉ?”

"Không, tôi sẽ suy nghĩ về nó!"

"Phải, đúng vậy. Bây giờ thì, tôi cảm thấy đang đói.”

“Tôi sẽ chạy vào bếp ngay bây giờ đây!”

Luana bật dậy, mở cửa và chạy ra ngoài. Có vẻ như có một hiệp sĩ đang đi theo cô từ phía sau, nhưng cô ấy đã chạy hết sức mình mà không để ý đến điều đó.

Và ngay khi cửa bếp mở ra, cô bước vào và nấp sau một cái thùng gỗ lớn. Cô cần một lúc để bình tĩnh lại.

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?. Mình không thể tin rằng mình đã sờ soạng cơ thể của một người đàn ông! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"’

Luana, người nhận ra những gì mình làm là thật điên rồ, đã nhảy dựng lên.

‘"Phải nấu ăn trước."’

Luana tìm thấy sự bình yên trong công việc nấu nướng khi cô lấy ra một đống thịt và đặt lên thớt.

Sau một lúc, cô tập trung và bắt đầu nấu ăn. Cô ấy không còn suy nghĩ bất cứ điều gì trong tâm trí, vì cô ấy chỉ nghĩ đến việc làm món ăn mà cô ấy muốn.

Đầu tiên, cô ấy lấy một ít bánh mì ra và xé nó thành những miếng nhỏ, sau đó cô ấy đổ sữa vào và xé nhỏ nó thêm một lần nữa.

Sau đó, cô ấy băm nhỏ một ít hành tây, rau mùi tây, thịt bò xay, thịt lợn và pho mát rồi nêm với nước sốt cà chua, muối, tỏi và tiêu.

Cô cảm thấy bớt căng thẳng hơn vì có thể sử dụng những loại gia vị đắt tiền, thứ mà bình thường cô không thể nào dùng thỏa thích được.

Cô cẩn thận trộn nhẹ tất cả các nguyên liệu rồi cẩn thận tạo hình miếng thịt bằng khuôn.

Cô đặt nó vào lò nướng và nướng cho đến khi nó chín kỹ.

Trong khi chờ đợi, cô ấy làm món salad khoai tây. Cô ấy nghiền khoai tây, thêm trứng luộc xắt nhỏ và rau để làm sốt mayonnaise, và rắc một ít hạt tiêu.

Hành động tiếp tục trôi chảy như một dòng nước, và hiệp sĩ đến theo dõi Luana đã thốt lên một câu cảm thán mà không nhận ra điều đó.

“Đã đến lúc lấy thịt ra rồi.”

Cô rưới một ít nước sốt lên thịt và nướng thêm một chút nữa. Khi cô nấu xong, mặt trời đã lên cao hơn.

“Phù.”

Cô đặt ổ bánh mì thịt đã nướng lên khay, cho salad khoai tây vào một cái bát lớn và đặt bánh mì trắng lên đĩa. Món ăn hơi ít vì cô ấy chỉ là một đầu bếp tại gia, nhưng món ăn trông vẫn rất ngon.

Nhưng, Luana không hài lòng.

Dù cô ấy đã nấu xong, nhưng cô ấy cần phải đẩy khay và mang đến cho Legion!

Luana nghĩ sẽ tốt hơn nếu làm một món ăn khác để kéo dài thời gian. Sau khi vắt não suy nghĩ, cô ấy có một ý tưởng.

"Đúng! Hãy làm thêm súp!" Cửa bếp đột ngột mở ra khi cô đang cố lấy một ít hành và bơ để chuẩn bị nấu súp.

"Cô xong chưa?"

Đó là hiệp sĩ đã canh giữ cửa của Công tước ngày hôm qua. Nghĩ lại thì, cô ấy đã không gặp Lugard kể từ ngày hôm qua. Luana nghiêng đầu và trả lời hiệp sĩ,

“Vẫn còn một món tôi cần phải làm.”

"Không thể nào!."

Người hiệp sĩ đến để kiểm tra tình hình có vẻ bối rối.

“Công tước đã bắt đầu mài gươm rồi.”

Luana đứng hình tại chỗ. Sau khi suy nghĩ về điều đó một lần nữa, cô ấy thấy món súp dường như không cần thiết nữa.

“Thực ra, tôi xong rồi!”

“Không phải cô nói sẽ làm thêm một món nữa sao?”

“Chắc anh nghe nhầm rồi!”

""Dù sao mình cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp nên chỉ cần nấu đủ no bụng là được.""

Luana cong khóe miệng và mỉm cười; cô lau tay và đẩy khay.

Khi đi đến phòng ngủ, cô cảm thấy như mình sắp bị kéo vào địa ngục.

Cô nhìn thấy Công tước, đang đợi trong chiếc quần dài và áo sơ mi, và nhìn Luana. Thoạt nhìn, đôi mắt đỏ dường như cong lại.

""Chắc mình nhìn nhầm!"" Luana lắc đầu.

Không giống như phòng làm việc, trong phòng ngủ có một chiếc bàn ăn nhỏ dành cho những bữa ăn đơn giản.

Luana chuẩn bị từng món một trên bàn một cách bình tĩnh. Mặc dù thịt là món khá nhiều dinh dưỡng cho bữa sáng nhưng Công tước không hề phàn nàn.

Luana ấn miếng thịt đã chín kỹ bằng dao. Nước rỉ ra khi cô ấn miếng thịt mềm vào con dao. Cô cẩn thận cắt lát, đặt lên đĩa trước mặt Công tước và ăn kèm với salad khoai tây.

Luana đứng đợi, nhưng Công tước nhìn chằm chằm vào Luana. Khi cô hồi hộp chờ đợi Công tước bắt đầu ăn, anh mở miệng và nói.

“Ngồi đối diện với tôi.”

"Nếu anh bảo tôi ngồi xuống, tôi sẽ ngồi xuống." Luana cẩn thận kéo ghế ra và ngồi đối diện với Công tước.