Chương 4: Thành phố A là nhà tớ, Cố nhị là ba tớ (4)
Đã qua tuổi niên thiếu hành sự xúc động, giờ đây, nhìn thấy Nhan Thanh được cha mình cưng chiều Nhan Thấm cũng chỉ hé miệng cười khẽ. Tới kỳ nghỉ hè, Nhan Thanh xin cha cô mời gia sư về dạy học, Nhan Thấm vốn là giáo viên, lẽ ra có thể kèm cặp cậu ta. Nhưng cô lại lấy cớ “Con đến thành phố G thăm Diễn Sinh” làm lý do. Lúc ấy, Nhan Thanh núp ở sau cửa, tròng mắt lạnh lùng, nhìn sắc mặt cha mình thay đổi. Cố gia thế lực lớn, nếu Cố Diễn Sinh coi trọng Nhan Thấm, địa vị của Lâm Thanh sẽ càng thêm vững chắc, tài sản này chắc chắn không thể động vào được chút nào.
Lúc đưa Nhan Thấm đến sân bay, Lâm Thanh thuận tay sửa lại hành lý cho cô, cúi người hỏi khẽ: "Con với Cố nhị là thế nào? Thật sự chỉ là thanh mai trúc mã hay là quan hệ yêu đương?"
Nhan Thấm mỉm cười, khuôn mặt ẩn trong bóng tối giống như đang phát sáng, trắng noãn thánh khiết, cuối cùng, cô dùng sức nắm tay, cho tới khi cảm giác tê dại truyền tới, Nhan Thấm mới quay đầu lại nói: "Con và Cố Diễn Sinh, vĩnh viễn chỉ có thể là thanh mai trúc mã, giờ đây, mẹ dùng Cố Diễn Sinh làm lá chắn khiến cha tạm thời không dám có ý đồ với gia sản, vô luận là tốt hay xấu, cũng có thể bình yên vô sự một thời gian."
Đến thành phố G, Nhan Thấm liền gọi điện thoại cho Cố Diễn Sinh, hình như anh đang bận, giọng nói mang theo vẻ bực dọc: "Em nghĩ đây là đâu, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, em dựa vào đâu chứ?" Chung quanh vô cùng an tĩnh, thỉnh thoảng có một hai âm thanh kêu ‘ đội trưởng’
Nhan Thấm bất mãn nói: "Anh bị mỹ nữ nào đá thế? Phát hỏa lớn như vậy, tự tìm ngược đấy à? Ngựa đực. . . . ." Hai chữ cuối cùng cô cố ý kéo dài, thậm chí còn kéo cao lên, mang theo một chút tà khí. Phòng khách sạn cô ở là ở lầu cao nhất, từ cửa sổ nhìn xuống xe cộ nhỏ bé như kiến đen.
Trung Quốc phát triển nhanh, xe càng lúc càng nhiều.
"Vậy mà em cũng nhìn ra dược, hôm nay anh bận, mai sẽ tới thăm em." Sau đó liền cúp điện thoại, Nhan Thấm nghe thấy âm thanh báo mất kết nối, liền dùng sức kéo rèm cửa sổ .
Buổi tối, lúc chat webcam với Nguyễn Miên,Nguyễn Miên đang vùi mình trên ghế quý phi, dáng vẻ lười biếng, giống như một con mèo nhỏ, dám vẻ đó quả thật có chút khiêu gợi, cô mân môi: “Sao, nhớ chị đây rồi hả?”
"Cậu thôi tự luyến đi được không, nhớ cậu chẳng bằng nhớ heo đi.”
Hai người tán gẫu một lát, Nguyễn Miên tắt video đi, nhẹ nhàng nói: "Nhan Thấm, làm người đừng nên như vậy, sẽ gây tổn thương cho cả hai bên, Cố Diễn Sinh thế nào, bản thân cậu hiểu nhất, không phải yêu thì chính là động lòng, chẳng ai không biết Cố nhị chỉ yêu một mình Nhan Thấm."
Nhan Thấm mím môi, chẳng biết nói gì.
Sáng sớm Nhan Thấm liền bị Cố Diễn Sinh gọi tỉnh, Nhan Thấm nhìn anh chằm chằm: "Ai cho phép anh vào đây, khách sạn này làm ăn kiểu gì vậy, phục vụ thế đấy à?"
"Anh đưa giấy chứng minh ra, nói đến điều tra em, tất nhiên là mọi việc đơn giản hơn rồi."
"Lạm dụng chức quyền?"
Cố Diễn Sinh hé môi nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn, cánh môi đỏ như máu vừa vặn tạo thành một đường thẳng, nhìn từ xa tới quả thực là một loại cảm giác quỷ dị, Nhan Thấm cảm thấy Cố Diễn Sinh rất giống yêu nghiệt, là một thiếu niên môi hồng răng trắng, thấy thế nào cũng không giống phong cách quân nhân, gương mặt như sứ phủ màu đỏ mị hoặc, con ngươi của anh rất sạch sẽ, giống như là một đầm nước, Nhan Thấm ngẩng đầu lên muốn nhìn thẳng, nhưng bởi vì tia sáng chói mắt ấy mà tầm nhìn bị mờ đi.