Đường Ẩn Khiêm dương dương tự đắc choàng tay lên vai cô, rất hài lòng với biểu hiện lệ thuộc vào anh của cô.
Haiz! Cô vẫn chưa học được, anh là người thù rất dai nha!
***********
Cốc…….Cốc! Hai tiếng gõ cửa có vẻ không được tự nhiên mà cắt đứt, giống như đang gõ một mạch đột nhiên tay bị rút gân.
''Mời vào!''. Đường Ẩn Khiêm không ngẩng đầu lên cũng biết là người nào, gõ cửa mà cũng có cá tính như vậy cũng chỉ có cô gái ngốc đó mà thôi.
Ngoài cửa, bởi vì nghe giọng anh mà khẽ run một chút, hít sâu một hơi thật dài mới có dũng khí mở cửa.
''Học trưởng! Chào buổi sáng………''. Cô len lén quan sát vẻ mặt của anh, đây là tài liệu mà cô phải chuẩn bị mỗi buổi sáng.
''Chào buổi sáng! Thì Đông!''. Anh tiếp tục vùi đầu vào hồ sơ, mắt anh cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.
Diêu Thì Đông lấy hơi, ổn định tinh thần, xem ra tâm tình của anh hôm nay không tệ lắm, thật tốt quá!
Cô mở lịch làm việc ra, bắt đầu làm báo cáo ''Mười giờ sáng hôm nay có buổi họp, hai giờ chiều phải đến phòng thí nghiệm, ba giờ đến năm giờ có một khóa học các bệnh lý……Buổi tối có buổi mừng đại thọ 88 tuổi của cha Viện trưởng…….xin hỏi………Anh có đi không?''
Đường Ẩn Khiêm nhanh chóng ghi nhớ hành trình một ngày ở trong đầu, sắp xếp lại thời gian một cách hợp lí.
Rất ít người biết, anh yêu cầu thêm người trợ lý này là giả. Cô mơ mơ màng màng, vứt đồ bừa bãi không nói, đợi cô cà lăm báo cáo lịch làm việc một ngày của anh xong thôi cũng đủ để cho anh uống một ly cà phê, giải quyết xong bữa sáng.
Thậtđáng buồn! Đã làm trợ lý được mấy tháng rồi mà cô vẫn vụng về như lúc ban đầu. Nên nói là cô cố chấp hay chậm chạp nữa? Lâu như vậy mà cũng không tiến bộ chút nào?
''Em đi cùng với anh''. Anh ngẩng đầu nhìn cô.
''Nhưng mà lúc đó đã hết…….giờ làm việc rồi''. Diêu Thì Đông bị anh trừng mắt nhìn nên càng nói càng chột dạ.
''Vậy coi như làm thêm giờ, anh sẽ cho em thêm tiền làm thêm giờ''. Anh nói xong lại cúi đầu, tiếp tục chiến đấu với đống hồ sơ.
''Nhưng…………''. Hôm nay cô hẹn đi dạo phố với chị gái sau khi hết giờ làm, rất lâu rồi cô không đi dạo phố với chị rồi……
Lông mày anh nâng lên. Cô còn có lý do gì?
Nhìn thấy biến hóa trên mặt anh, cô không dám nói tiếp. Nhưng mà qua một lúc lâu cũng không có truyền đến tiếng đóng cửa, anh tò mò ngẩng đầu, bình thường lúc này không phải là cô nên nước mắt nước mũi chạy đi tố cáo sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diêu Thì Đông rũ xuống, khổ sở……Phải nói là cứng đờ đứng trước bàn làm việc của anh sám hối--------Dĩ nhiên, anh không cho rằng cô thật sự đang sám hối.
''Thì Đông! Em còn có chuyện gì sao?''. Anh để bút xuống, khoanh tay trước ngực, vừa lòng nhìn vẻ mặt không biết làm sao của cô.
''Chuyện là……….''. Cô cúi đầu, ánh mắt hết nhìn phải lại nhìn trái nhưng mà không dám nhìn anh ''Chuyện là……….''
''Rốt cuộc là chuyện gì? Thì Đông!''. Anh tức giận nói, ý bảo cô mở miệng.
''Em……Em muốn thương lượng với anh một chuyện, có được không?''. Cô nuốt ngụm nước miếng, lấy dũng khí nói.
''Nói nghe một chút''. Đường Ẩn Khiêm xoa bóp trán, thả lỏng tinh thần.
Cô rốt cuộc chuyển động, sợ hãi mà đi đến trước mặt anh, đem một tờ giấy nhanh chóng đặt trên bàn anh, sau đó lại trở về vị trí cũ để đảm bảo an toàn.
Đường Ẩn Khiêm tức giận nhìn hành động của cô, cầm lấy tờ giấy lên xem, lông mày nhíu lại.
''Xin nghỉ? Tại sao?''. Xin anh nghỉ tám ngày! Cô nàng này lá gan thật lớn. Có lẽ anh gần đây lay hoay không có thời gian ''Chăm sóc'' cô nên cô mới to gan như vậy?
''Phải……..Là nghỉ đông đó!''. Cô hèn nhát cường điệu.
''Lý do?''. Anh liếc mắt yêu cầu một lí do, trong đó cũng chỉ viết hai chữ ''Chuyện riêng''. Cô càng ngày càng to gan!
''Em………..Em có chuyện riêng!''. Cô ấp úng nói.
''Không nói rõ ràng thì em không được nghỉ''. Tay anh duỗi thẳng, làm bộ muốn trả lại đơn, khuôn mặt không cho phép thương lượng.
''Được rồi! Em nói…………..''. Nhưng cô còn chưa nói hết thì đã bị anh cắt đứt lời nói.
''Tốt nhất là em nói thật''. Cô còn chưa nói mà anh đã biết cô định nói dối.
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không thể làm gì khác hơn mà thành thật trả lời, bằng không bị anh phát hiện cô nói dối thì lúc đó người chịu khổ là cô.
Người ta muốn đi Hy Lạp mà……..''. Diêu Thì Đông nhìn anh, trong mắt có một tia lo lắng.
Thì ra là như vậy. Cô gái không có lương tâm, anh khổ cực làm việc như vậy lại chỉ muốn một mình đi chơi sao? Hừ! Không có cửa đâu.
''Không cho phép!''. Anh cúi đầu tiếp tục làm việc, trực tiếp xử tử hình với cô.
''Tại sao?''. Diêu Thì Đông không phục chu cái miệng nhỏ nhắn, gấp đến độ dậm chân.
''Bây giờ là lúc nào? Em lại dám bỏ lại cấp trên, một mình chạy đi nghỉ lễ trong thời gian dài như vậy?''. Anh cao giọng nói.
''Nhưng………..Anh nói em chỉ cần làm việc trong một năm thì cho em tám ngày nghỉ……..''. Cô ném cho anh một ánh mắt mà bất luận là ai nhìn thấy cũng sẽ đau lòng, nhưng mà hình như không có tác dụng gì với anh.
Có sao? Đường Ẩn Khiêm không nhớ ra, anh khi nào rộng lượng như vậy?
''Anh gạt em đấy!''. Anh phất tay một cái, không trách nhiệm nói.
Thấy thái độ không chịu trách nhiệm của anh, Diêu Thì Đông uất ức, đôi mắt nhanh chóng tụ nước, cái miệng nhỏ nhắn run rẩy muốn tranh thủ một chút xíu Không gian Sinh Tồn. Nhưng mà, cô vẫn sợ đắc tội với người đàn ông thù dai trước mặt, chỉ có thể run run………Than vãn số phận ''Xấu số'' của mình.
Không nên thành thật như vậy, anh chưa bao giờ đối xử tốt với cô thì làm sao có thể để cho cô đi du lịch?
Thấy mắt cô đỏ lên, anh ngoắc cô ''Đến đây''
Những năm qua, Diêu Thì Đông đã thông minh hơn một chút, cô đã học được bài học không nên liều chết giãy giụa. Cho nên, mặc dù không tình nguyện nhưng cô vẫn chậm chạp đi vòng qua bàn làm việc.
Anh kéo cô ngồi xuống, để cho cô ngồi trên đùi của mình, vừa lau nước mắt giúp cô vừa an ủi ''Được rồi! Cũng không phải là không cho em đi chơi. Thật là, em cũng không phải trẻ con, vì không thể đi chơi mà khóc, người khác mà biết được rất mất mặt đó?''
''Nhưng em đã lên kế hoạch từ lâu rồi………''. Cô uất ức kháng nghị. Cô đã nghĩ xong rồi, tám ngày nghỉ đông, hơn nữa được nghỉ vào cuối tuần, tổng cộng có thể có mười hai ngày nghỉ, mà mười hai ngày này không cần nhìn thấy anh cô nhịn không được mà hoan hô-------Mặc dù ngày ngày nhìn thấy anh rất tốt, nhưng tần số xuất hiện của anh quá thường xuyên làm cho cô có chút ngán.
''Em đã có kế hoạch rồi tại sao lại không thương lượng trước với anh?''. Anh có chút không vui, cô gái ngốc này cuối cùng đem anh để ở đâu? Địa vị của anh thấp như vậy? ''Không thể tưởng tượng được em ngốc như vậy………''. Anh nhất thời giận quá mà nói ra.
Mắt cô trợn tròn. Anh dám nói cô ngốc! Qúa đả thương người rồi!
''À…..Anh nói là ngây thơ''. Nhìn thấy trong đáy mắt cô có chút bi thương anh lập tức đổi lời nói ''Chẳng may em ở nước ngoài mà bị lừa thì sao?''
''Không đâu. Em bảo đảm!'', Cô giơ tay phải lên, rất nghiêm túc mà thề.
Anh kéo tay cô xuống, buồn cười nói ''Em bảo đảm không có sức thuyết phục chút nào’’
''Tại sao lại như vậy……''. Diêu Thì Đông cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Anh thật biết cách đả kích cô!
''Hơn nữa, một mình em ở xa như vậy lỡ như có chuyện gì xảy ra mà em không giải quyết được thì sao?''. Cô nàng này chắc chắn là không nghĩ đến vấn đề này.
''Em đi cùng đoàn du lịch mà, cũng sẽ không chạy đi lung tung''. Cô lớn tiếng nói.
Haiz! Cái đồ ngốc không nghe lời! Nhất định phải để anh từ chối trực tiếp mới được sao?
''Không cho phép là không cho phép!''. Anh trừng cô một cái, không cho phép cô chống đối.
''Anh thật quá đáng, em muốn từ chức………..Em không làm. Anh là người xấu, anh nói mà không giữ lời!''. Cô tức giận nên trở nên to gan, đánh anh mấy cái.