Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một sinh viên đại học, một người con gá xinh đẹp và có cuộc sống bình thường như bao cô gá khác. Nhưng cuộc sống của cô dần thay đổi từ ngày hắn xuất hi …
Xem Thêm

Cô lắc đầu một cái, khóc rất thương tâm, cô cảm thấy thật khổ sở ''Học trưởng.........Sau này anh không bắt nạt em nữa có được không?''. Cô thật hi vọng anh sẽ đối xử dịu dàng với cô như thế này mãi mãi.

''Cô bé ngốc. Anh bây giờ có bắt nạt em sao?''. Anh bật cười nói, giọng nói rất nhẹ, rất dịu dàng còn có một chút cưng chiều ở trong đó.

''Anh đang đánh lừa em thôi. Sau đó lại bắt đầu bắt nạt em.........''. Cô biết rõ cách thức chỉnh người của anh rồi. Cô cảm thấy anh luôn xem cô như đứa ngốc. Thật ra, cô đâu có ngốc đâu!

''Thì Đông! Ai rồi cũng sẽ trưởng thành''. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô. Anh thừa nhận là có chút ngạc nhiên, anh còn tưởng rằng cô sẽ không bao giờ cãi lại anh.

Diêu Thì Đông không hiểu anh đang nói gì chỉ biết rơi nước mắt. Trước kia cô không cảm thấy khổ sở bởi vì chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của anh là cô đã cảm thấy rất vui vẻ; Sau khi anh đi rồi, cô thỉnh thoảng nhớ anh nhưng cô luôn tự nói với mình là cô không phải nhớ anh mà là nhớ khuôn mặt của anh thôi. Cô cũng không có nói cho ai biết bởi vì làm như vậy thì cô chính là một đứa ngốc. Anh hại cô bị đau dạ dày thường xuyên. Sao cô lại thích anh như vậy chứ!

Khó trách.....Khó trách anh luôn nói cô là ngu ngốc. Thì ra cô ngốc thật.

Bây giờ anh dịu dàng xoa bóp tay giúp cô thế này khiến cô thật hạnh phúc. Cho dù là Legolas có ở trước mặt mà giúp cô xoa bóp, cô cũng không cảm thấy hạnh phúc bằng. Mà anh chắc lại đang diễn một đoạn trong trò chơi thôi đúng không? Sau đó anh sẽ bắt đầu thể hiện bản tính tà ác ra đúng không?

Đường Ẩn Khiêm nhìn thấy sự đề phòng và khủng hoảng trong mắt của cô. Anh phát hiện cô đã trưởng thành hơn, đã có sự đề phòng người khác, không còn hoàn toàn tin tưởng người khác như trước nữa. Anh đột nhiên cảm thấy đây là lỗi của mình. Cô lớn lên ở trong một thế giới rất tốt đẹp, cô tin tưởng mọi người vô điều kiện. Thế nhưng anh lại đem sự xấu xa vào trong thế giới đó............Mặc dù anh cảm cảm thấy như vậy không có gì là xấu.

Lúc mới bắt đầu, anh thật sự bị sự ngây thơ của cô hấp dẫn, trêu chọc cô chính là niềm vui lớn nhất của anh. Nhưng sau này, anh lại dần dần cảm thấy sợ hãi, sợ một ngày nào đó cô sẽ ngây thơ bị người khác lừa đi mất.

Bởi vì anh nhìn thấy trong mắt cô sự khao khát với tình yêu. Anh biết, cũng như các thiếu nữ khác, cô cũng muốn được che chở, được yêu thương. Nhưng thế giới này có rất nhiều con sói đội lốt cừu, cũng có rất nhiều vỏ bọc giả dối, những lời nói yêu thương ở thời đại bây giờ cũng rất dễ dàng nói ra khỏi miệng. Anh rất sợ cô chìm đắm trong biển tình mà bị tổn thương. Cho nên anh quyết định-------Anh sẽ dạy cho cô biết mốt bộ mặt xấu xa khác của thế giới tốt đẹp kia. Dĩ nhiên, anh cũng đạt được nhiều niềm vui trong lúc dạy cô.

Đáng tiếc là cô không hiểu, có lẽ vĩnh viễn cô cũng không hiểu.........Nhưng mà không quan trọng, chỉ cần kết quả đúng như anh mong muốn là tốt rồi.

Anh không có trả lời sự nghi ngờ trong mắt của cô, anh cúi đầu xuống............Hôn cô.

Đó là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, anh chỉ trằn trọc mυ"ŧ đôi môi đỏ mọng của cô, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước. Sau đó không lâu, anh phát hiện cô đang nín thở, anh khẽ cười yếu ớt chạm môi cô mấy cái rồi mới buông cô ra. Cô vội vàng thở hổn hển lấy hơi, giống như vừa gặp ma vậy.

Anh lấy tay miêu tả đôi môi xinh đẹp của cô ''Còn đau không?''

Diêu Thì Đông bây giờ mới nhớ đến chuyện vài giây trước, sắc mặt nháy mắt đỏ bừng, nhìn gương mặt trước mắt rồi lập tức lắc đầu, nói không ra lời.

Anh cười nhẹ cúi xuống hôn cô một cái ''Được rồi! Anh đưa em về nhà''

Cô giống như đã rơi vào trong một giấc mơ, một giấc mơ rất đẹp khiến cô không muốn tỉnh lại.

Thánh mẫu Maria! Cầu xin người làm cho giấc mơ này kéo dài mãi mãi.........

Diêu Thì Đông luống cuống, rối loạn. Anh bất ngờ hành động như vậy làm cho cô không biết nên làm như thế nào. Cô không muốn phá vỡ đi một chút dịu dàng khó lắm mới có được. Cho nên cô nghĩ đến một phương pháp có thể giữ lại điều tốt đẹp này, đó chính là trốn tránh.

Bởi vì đã bị anh bắt được rồi, cô đem chính mình phong bế lại. Trừ mỗi tuần hai ngày có việc phải ra ngoài, cô không hề ra cửa. Thậm chí không để ý sự phản đối của mẹ, tùy hứng chạy đến nhà chị gái ở thật lâu. Bởi vì cô rất sợ anh lại đột nhiên chạy tới phá hủy tất cả.

Cô thừa nhận là cô rất đà điểu nhưng chỉ cần không thấy anh cô sẽ không khổ sở như bây giờ. Cứ giống như lúc anh đi du học ở nước ngoài mấy năm, cô thấy như vậy thì tốt hơn. Cô chỉ thỉnh thoảng mới nhớ anh.........

Diêu Manh Thu đi vào phòng của em gái. Sự khác thường gần đây của em ấy khiến cho mọi người rất lo lắng. Nhưng cái miệng của nó giống như vỏ trai trai vậy, ngậm chặt lại không nói gì hết.

Diêu Manh Thu ngồi ở mép giường vỗ vỗ em gái, nói nhỏ ''Đông Đông! Ba mẹ đến đón em về nhà kìa!''

Diêu Thì Đông từ trong chăn chui ra, lộ ra gương mặt yếu ớt.

''Nếu như không muốn về thì cũng không sao...........''. Diêu Manh Thu yêu thương sờ mặt em gái. Bây giờ Thì Đông thật gầy. Thật ra thì cô và chồng cũng rất hoan nghênh Thì Đông tới ở, nhưng ba mẹ lại không muốn cho nó ở quá lâu.

''Như vậy sao được?''. Mẹ Diêu bước vào phòng, nhìn thấy sự trầm lặng của cô con gái nhỉ, trong long như lửa đốt ''Diêu Thì Đông! Con còn ở đây làm phiền chị con và anh rễ bao lâu nữa? Con không nhìn xem, chị con đang mang thai phải cần người chăm sóc, giờ lại còn phải lo lắng, chăm sóc ngược lại cho con. Con không thấy xấu hổ sao?''

''Mẹ! Mẹ đừng mắng nó nữa!''. Diêu Manh Thu đau lòng nói.

''Con còn nói giúp cho nó!''. Mẹ Diêu nhìn con gái lớn một cái ''Con nhóc này bị con làm hư rồi!''. Ngay cả bà và chồng cũng cưng chiều Đông Đông đến vô pháp vô thiên.

Diêu Manh Thu cong môi lên nói ''Ba cũng có phần nha........''

Ba Diêu đứng ở ngoài cửa đang muốn vào phòng, bước chân đột nhiên rút trở về, núp ở cửa mắng thầm, Manh Manh bảo bối sao lại kéo ông xuống nước?

Tâm tình đang không tốt, lại bị mẹ mắng. Cô biết là không nên nhưng không nhịn được, cô cảm thấy uất ức. Diêu Thì Đông mím cái miệng nhỏ, ôm lấy chị gái mà khóc.

''Mẹ.........''. Diêu Manh Thu gấp gáp nói. Tại sao lại mắng nó!

Mẹ Diêu cũng không ngờ là con mình đột nhiên trở nên nhạy cảm yếu ớt như vậy, nhất thời cũng ngây người.

''Được rồi! Được rồi! Ai cũng không được mắng. Con gái bảo bối của tôi cũng không có lỗi, bà làm gì lại đi mắng nó!''. Nhìn con gái bảo bối khóc, ba Diêu nhịn không được nhảy ra. Con gái lớn bây giờ không thể đứng quá lâu, ông nhẹ nhàng kéo con gái nhỏ vào trong ngực, cũng ám chỉ Manh Thu ngồi xuống nghỉ ngơi.

''Ba......''. Diệu Thì Đông tiến sát vào trong ngực ba Điều, khóc đến đáng thương khiến cho ba người còn lại đau lòng không thôi.

''Con gái ngốc, khóc cái gì? Mẹ không phải bởi vì lo lắng cho con sao?''. Thanh âm mẹ Diêu mềm xuống, đoạt lấy con gái từ tay chồng mình.

''Con ở nhà chị con lâu như vậy, ba mẹ cũng cảm thấy nhàm chán. Còn nữa, chị con sắp sinh rồi còn làm phiền chị con mỗi ngày phải gọi điện. Chẳng lẽ con lại để chị con phải lo lắng cho con sao? Hơn nữa, con cũng không muốn về nhà sao?''

Trơ mắt nhìn con gái bị cướp đi, ba Diêu chỉ có thể tay không đứng ở bên cạnh nói giúp ''Đúng vậy! Bảo bối, ba khó khăn lắm mới được nghỉ lễ dài ngày. Con phải ở nhà với ba chứ! Ba rất cô đơn đó!''. Đây cũng chính là lí do ông không muốn cho con gái đi lấy chồng sớm.

''Con không có ở nhà, có rất nhiều người gọi điện thoại đến tìm con. Mẹ cũng không thể nói cho bọn họ số điện thoại của chị con. Con còn không về nhà, ai cũng nghĩ là con đã mất tích''

''Điện thoại?''. Đôi mắt ngấn nước của Diêu Thì Đông ngước lên, trong lòng có một tia chờ đợi ''Mẹ, có......có ai là con trai gọi điện thoại đến tìm con không?''

''Có! Là em họ của con đó!''

Thêm Bình Luận