Bởi Vì Đùa Em Rất Vui

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một sinh viên đại học, một người con gá xinh đẹp và có cuộc sống bình thường như bao cô gá khác. Nhưng cuộc sống của cô dần thay đổi từ ngày hắn xuất hi …
Xem Thêm

"Chuyện đó sao?''. Mắt anh mở to, gương mặt tỏ vẻ kinh ngạc, kêu to :''Em vẫn tin là thật à?''.

Còn giả vờ! Anh rõ ràng là cô tin đến rối tinh rối mù, còn đem a di đà Phật nói bên miệng không dưới mười lần.

''Anh thật là quá đáng!''. Diêu Thì Đông xấu hổ che mặt khóc sụt sùi. Cô bị đùa giỡn lâu như vậy mà không biết.

Nhìn cô khóc đến thương tâm như vậy, anh xoa xoa đầu cô an ủi :''Đừng khóc. Bởi vì nếu là người bình thường thì không ai sẽ tin tưởng đó là thật đâu!''. Đánh nhau với quỷ? Tha cho anh đi! Anh cũng không phải là đạo sĩ.

''Em tin nha!''. Cô vừa khóc vừa nói.

Đường Ẩn Khiêm mỉm cười gật đầu, rất đồng ý nói :'' Cho nên mới nói em không phải là người bình thường!''. Vì vậy nên mới chơi thật vui đấy!

Cô cảm thấy trong lời nói của anh có ý coi thường, đôi mắt ngập nước mắt tức giận nói :''Vậy em là ai?''.

''Em rất đặc biệt''. Anh có ý nghĩ muốn trêu chọc cô, rất đứng đắn trả lời.

''Đặc biệt!''. Giọng nói của cô lên cao một chút, tức giận dùng đôi mắt đầy nước mắt liếc anh. Cái này mà là giải thích sao?

''Này! Người khác nói em rất đặc biệt, em nên cảm thấy vui mừng mới đúng chứ''. Anh sửa lại thái độ của cô.

''Em không cảm thấy vui mừng một chút nào............''. Oa! Dạ dày của cô thật là đau ............

''Được rồi! Vậy em khóc đi!''. Đôi tay của Đường Ẩn Khiêm mở rộng, rất rộng rãi để cho cô khóc.

''Học trưởng........''. Cô ngồi xổm trên mặt đất thút tha thút thít gọi anh.

Anh nghe cô gọi cũng đứng trước mặt cô, ''Chuyện gì vậy?''.

''Anh ...........Tại sao anh lại làm như vậy?''. Tại sao lại ức hϊếp cô, cô rốt cuộc đắc tội với anh khi nào?

''Bởi vì............''. Anh nở một nụ cười thật tươi, rất xấu xa mà nói :''Chơi với em rất vui!''. Thượng Đế làm chứng! Anh cũng không thể khống chế được, nếu cô không thú vị như vậy thì anh cũng sẽ không chơi đùa cùng cô.

Diêu Thì Đông rất muốn khóc T-T. Thì ra từ đầu tới cuối cô cũng chỉ là món đồ chơi..........Hu hu......Tại sao cô lại xui xẻo như vậy, gặp phải con người biếи ŧɦái này.

''Em muốn về nhà............''. Cô suy yếu từ dưới đất đứng lên. May mắn là anh đã tốt nghiệp, cô sẽ không còn bị anh hạ độc thủ nữa.

Đường Ẩn Khiêm đưa tay đỡ cô, đới với lời cô nói mắt điếc tai ngơ, tự nhiên nói :''Em muốn ăn cái gì?''.

''Em không muốn ăn cái gì hết. Em chỉ muốn về nhà''. Diêu Thì Đông vô lực tự hỏi. Anh bị điếc sao?

''Được thôi! Chúng ta lên núi ăn rau dại đi!''. Anh giống như không có nghe thấy lời cô nói, búng ngón tay tự tiện quyết định.

''Anh...........''.Cô ôm bụng bởi vì đau đớn mà co rút lại. Dạ dày của cô không biết là bởi vì đau hay là bởi vì quá tức giận. Tóm lại là cơ thể của cô bây giờ yếu đuối không có sức để mà phản kích.

Nhìn cô ôm bụng không nhúc nhích, anh tự động lý giải thành :''Bị đói thành như vậy, thật là đáng thương. Chúng ta lập tức lên đường đi!''.

''Không đi..........không được sao?''. Vẻ mặt cô như đưa đám, toàn thân như bị băng tuyết bao phủ.

''Dĩ nhiên là không được. Mấy ngày nữa là anh phải ra nước ngoài rồi! Hôm nay nhất định phải cùng em đi ăn một bữa cơm. Đây cũng là bữa cơm cuối cùng của anh và em trước khi anh ra nước ngoài''. Hiện tại mới nói cho cô biết là vì không muốn cho cô vui mừng quá sớm.

''Anh...........Anh sắp ra nước ngoài?''. Sự tuyệt vọng dưới đáy mắt của Diêu Thì Đông xuất hiện một tia ánh sáng. ''Học trưởng muốn đi.........đi nước nào vậy?''. Càng xa càng tốt, tốt nhất là Bắc Cực, nếu không thì Nam Cực cũng được.

''Nước Mỹ''. Đường Ẩn Khiêm không bỏ qua tia vui sướиɠ chợt lóe trong mắt cô, buồn buồn nói.

''Đi rất lâu sao?''. Đôi mắt cô chờ đợi nhìn anh hỏi, trong lòng lại nghĩ anh tốt nhất là vĩnh viễn đừng trở về.

''Chắc khoảng ba, bốn năm''. Giọng điệu của anh hơi trầm xuống một chút.

Mặc dù cô có hơi thất vọng một chút nhưng mà ít nhất thì trong ba, bốn năm tới anh sẽ không có cơ hôi thường xuyên trở về trường học ''Thăm'' cô cũng như Đoàn hội do một tay anh sáng lập. Ha ha! Ông trời cuối cùng cũng nghe thấy lời cầu nguyện của cô.

''Vậy em chúc học trưởng lên đường thuận lợi bình an!''. Cô cười dối trá nói.

''Đúng rồi! Em sẽ ra sân bay tiễn anh đi chứ?''. Nói thật, anh đúng là không bỏ được cô.

''Được! Được!''. Cô gật đầu liên tục không ngừng. So với bình thường còn nhanh chóng và dứt khoát hơn. Dù sao nói xong cũng không có tốn tiền, nếu cô không đi tiễn anh thì anh làm gì được cô? Lúc đó anh phải lập tức lên máy bay rồi, làm gì có thời gian mà tính sổ với cô. Mà khi anh vừa tới nước Mỹ thì cũng là lúc cô được tự do.

Cho đến hôm nay cô mới chính thức hiểu rõ. Hoàng tử sao? Khuôn mặt đẹp trai thì hay lắm sao? Tất cả chỉ là phù du mà thôi.

Đàn ông nha! Qủa nhiên là người dịu dàng mới là tốt nhất..........Ba của cô chính là người đàn ông tốt nhất! Cả đời này cô cũng không rời khỏi ba đâu.

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mặt trời hết mọc rồi lại lặn.

Cuộc sống đại học của Diêu Thì Đông cuối cùng cũng trở lại bình thường. Kể từ khi bị ''người kia'' tra tấn suốt một năm cô đã biết thế nào là hạnh phúc. Cô hiểu được bình thường chính là một loại hạnh phúc. Mà với khuôn mặt của anh thì đối với chữ ''bình thường'' tự động có khoảng cách rất xa, rất xa...........

Mà cô cũng chính thức thoát khỏi ma chưởng của anh không lâu thì được tỏ tình. Chắc hẳn đây là nhân duyên trời cho, lòng của Diêu Thì Đông như đóa hoa nở rộ. Mặc dù người này----tạm thời gọi là A Đồng, bề ngoài có thể nói là rất bình thường, trong lòng cô chỉ từ chối năm giây thì đồng ý.

Cô biết, cô không thể lấy người khác ra mà so sánh với ác ma đẹp trai kia. Bởi vì bình thường chính là hạnh phúc. Còn không tầm thường, dĩ nhiên là không hạnh phúc! Riêng quan điểm này, cô có cảm nhận rất sâu sắc.

Mặc dù người bạn trai đầu tiên của cô bộ dáng không đẹp mắt.........Nhưng, không phải bình thường mới là hạnh phúc sao?

Chẳng qua là, bi kịch rất nhanh liền xảy ra.

Sau khi cùng cô đồng ý qua lại, A Đồng rất có phong độ đi đến văn phòng Đoàn mà đón cô, sau đó cùng đi hẹn hò rồi vun đắp tình cảm. Cô dĩ nhiên là vui vẻ đồng ý, một lần nữa tự thôi miên chính mình, khẳng định một lần nữa sự lựa chọn của cô là chính xác. Khi A Đồng mới đi vào tòa nhà Tùng Hạc------không ngờ lại trùng hợp như vậy, khéo đến nỗi cô không thể không than thở về vận mệnh gập ghềnh của mình.

Hôm đó, mọi người trong tòa nhà đột nhiên tâm huyết dâng trào mà tổ chức lễ hội hóa trang. Mà bọn họ cũng không có hóa trang giống như người bình thường, dĩ nhiên là hóa trang thành ma rồi. Vì vậy người bạn trai đầu tiên của cô liền bị dọa sợ đến tè ra quần.

Thấy tè ra quần còn chưa đủ, bọn họ còn thẳng thắn tại chỗ chê bai hắn, một người đàn ông cao lớn mà lại nhát gan như vậy. Vì vậy, nam chính xấu hổ che mặt chạy đi. Nghe nói tư thế này giống như tư thế của Lâm Đại Ngọc. Thật đáng buồn!

Cô cũng không biết chuyện này cho đến khi mà cô nghe được tiếng thét chói tai giống như con gà bị gϊếŧ thì mọi chuyện cũng đã xong rồi.

Sau khi biết được mọi chuyện, cô tức muốn chết. Không ngờ mọi người lại còn khuyên cô nếu muốn tìm bạn trai thì không nên chọn loại con trai nhát gan như vậy, sẽ làm cô mất hết mặt mũi. Ghê tởm hơn là, bọn họ còn liên tiếp ở trước mặt cô oán trách nói cô và hắn giống như hai mẹ con.

Từ đó về sau, nhân duyên của cô với phái nam cứ như vậy mà bị chặt đứt. Nam sinh thấy cô thì tỏ vẻ sợ hãi, mà A Đồng bởi vì không còn mặt mũi nào mà né tránh cô. Tránh cô giống như con chuột gặp phải con mèo vậy. Thật là ức chế.

Tình yêu đầu của Diêu Thì Đông với A Đồng cứ như vậy mà xuống đài. Sau ba giờ được tỏ tình chính thức tuyên bố kết thúc, nhanh tới mức cô không kịp nhớ khuôn mặt và tên họ của hắn.

Qua hỏi thăm mới biết được, thì ra A Đồng là học sinh mới chuyển đến nên mới có thể lầm đường lỡ bước xông vào hang ổ của quỷ.

Thêm Bình Luận