''Không sai...........''. Diêu Thì Đông khổ sở nên không kịp suy nghĩ mà nói.
''Sao?''. Trên môi anh dâng lên một nụ cười lạnh. Mặc dù đã biết cô nghĩ như vậy, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra thì trong lòng bỗng nhiên có chút chua xót.
''Nhưng.......Nhưng..........Mặc dù học trưởng rất thích nói đùa, rất thích trêu chọc người khác, lại thích gạt người, tính tình thì không tốt.............Nhưng mà em vẫn không bỏ được anh! Hu hu.........hix''. Cô nói ra một hơi những lời bình thường không dám nói.
''Thì ra anh có nhiều khuyết điểm như vậy sao?''. Đường Ẩn Khiêm nghiến răng nghiến lợi nói. Hóa ra hôm nay cô chọn ngày mà lớn mật nói ra những lời như vậy.
''Còn.......Còn không phải chỉ là những điều này!''. Diêu Thì Đông tức giận nói lớn tiếng.
''Như vậy sao............Em định đứng ở đây tiếp tục liệt kê các khuyết điểm của anh đúng không?''. Anh cười khanh khách hỏi, nhưng mà nụ cười không có đọng ở đáy mắt.
Cô đột nhiên hồi hồn, vì những lời vừa mới nói ''Thật lòng'' dọa sợ đến cả người run lên, sợ hãi nói :''Em không có! Em không dám!''.
''Hả?''. Anh cao ngạo nhìn chằm chằm vào cô.
Bé ngốc ý đồ lấy nụ cười giả dối mà vượt qua kiểm tra.
Mắt đẹp của Đường Ẩn Khiêm thoáng lóe qua một tia tà ác, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ lạnh lùng khách sáo, nói: ''Không ngờ còn khiến em phải tốn công sức mua quà tặng anh''.
Ý tứ của anh Diêu Thì Đông nghe được rất rõ ràng. Tuy nói anh vừa khó hiểu lại khó trị, nhưng mà nói thế nào thì cô cũng bị anh dạy dỗ gần cả một năm. Một chút ẩn ý của anh nếu cô còn nghe không hiểu được, một năm này coi như uổng phí rồi.
''À, cái này........Học trưởng hôm nay tốt nghiệp, em đương nhiên là phải có chút quà mừng.............''. Nếu như cô mà đi tay không thì kết quả sợ rằng sẽ thảm hại hơn. Thật ra thì cô lúc đầu cũng không có nghĩ đến, nhưng mà thấy anh tính tình quái dị, nhân duyên lại không tốt nên chắc sẽ không có ai tặng hoa. Nghĩ như vậy nên cảm thấy anh thật đáng thương, mọi người khi tốt nghiệp ít nhất cũng phải có bó hoa thế nhưng anh lại trống trơn, thật sự là quá mất mặt rồi. Cô đoán là, anh chắc vì nguyên nhân như vậy mới ép cô phải tới...........Người này quả thật là suy nghĩ sâu xa.
Kết quả đúng như suy đoán của cô. Tặng hoa cho anh cũng chỉ có một mình cô. Học trưởng đúng là thật sĩ diện! Sợ mất thể diện thì cứ nói, đâu cần phải uy hϊếp cô.
Vẻ mặt của cô biến hóa vô cùng phong phú khiến Đường Ẩn Khiêm thiếu chút nữa bật cười. Cô gái nhỏ đơn thuần này thật là, cô muốn nói cái gì đều viết hết ở trên mặt. Chắc là đang mắng trộm anh đây mà!
''Sao em lại tặng anh hoa hướng dương! Có ý nghĩa gì sao?''. Anh cũng không tính hỏi nhưng trong đầu chợt nhảy ra nên hỏi cô.
Diêu Thì Đông chân chó cười nói :''Bởi vì chỉ có hoa hướng dương mới biểu đạt được sựa sùng bái và ngưỡng mộ của em với học trưởng nha!''. Khi vào tiệm hoa, sau khi nghe bà chủ giải thích về ý nghĩa của hoa hướng dương cô liền quyết định mua nó.
''Anh không biết thì ra em sùng bái anh như vậy?''. Anh hơi ngạc nhiên nói, bỏ qua phản ứng của cô, nói :''Nhưng mà........Anh lại nghe nói là hoa hướng dương còn có một ý nghĩa khác.......''.
''Là............là ý nghĩa gì vậy?". Diêu Thì Đông không nhịn được chảy mồ hôi lạnh...........Không phải chứ! Anh sao lợi hại như vậy. Ý nghĩa của các loài hoa thì con trai không có hứng thú muốn biết mới đúng chứ?
''Vậy là em không biết sao?''. Mắt anh mở to, làm bộ rất ngạc nhiên.
''À......à......Em không biết". Diêu Thì Đông mắt to nhẹ nhàng nhìn sang hướng khác, vai cứng ngắc cố lằm như thoải mái mà nhún nhún.
Khóe miệng Đường Ẩn Khiêm nâng lên nụ cười gian, vui vẻ thưởng thức dự bối rối của cô. ''Vậy ra là anh đã hiểu lầm em. Thật ra nó còn có ý nghĩa là ám chỉ con người của anh rất cao ngạo!''. Anh vẻ mặt xin lỗi nói.
Diêu Thì Đông vừa nghe xong thì khóe miệng thiếu chút là co quắp. Vì không để cho anh phát hiện là cô đang len lén chửi anh, cô tặng hoa hướng dương cho anh với hai ý nghĩa. Không ngờ âm mưu của cô lại bị anh nhìn một cái thì đoán ra được.
Trời ạ!........Tâm cơ của anh thật quá mức sâu sắc rồi!
''Không có, không có chuyện này. Học trưởng, anh không được hiểu lầm nha!''. Cô liều mạng lắc đầu phủ nhận.
''Em yên tâm đi. Anh không có hiểu lầm em. Nếu như muốn dùng hoa mắng chửi người, anh cho là hoa tú cầu mới là chính xác nhất. Em thấy đúng không?''. Anh cúi đầu nhìn kỹ phản ứng của cô ''Em có biết ý nghĩa của nó không?''.
Trong lòng cô hơi giật mình một chút. Thật sự là cô cũng định tặng hoa tú cầu. ''Cái gì? Anh nói cái gì? Em nghe không hiểu''. Diêu Thì Đông quyết định giả ngu đến cuối cùng. Trên thực tế cô đã sợ đến mức chân mềm nhũn, đầu cũng nóng lên. Người này thật đáng sợ! Anh làm thế nào mà biết được cô đang nghĩ gì?
Cô đột nhiên cảm thấy vừa rồi cô điên rồi nên mới có thể vì anh mà rơi nước mắt. Cô nên đốt pháo ăn mừng mới đúng! Tại sao có thể trong phút chốc mà quên mất sự khổ sở khi chịu sự uy hϊếp của anh suốt một năm trời!
''Bé ngoan!''. Anh hài lòng nhìn vẻ mặt hốt hoảng lo sợ lấy lòng anh của cô, vỗ vỗ gương mặt của cô, tự nhiên cầm lấy tay nhỏ bé của cô ''Hôm nay là ngày tốt nghiệp của anh. Anh sẽ mời em ăn cơm''.
Cô len lén kiểm điểm bản thân, sau đó uyển chuyển cự tuyệt anh:''Em........Em làm sao không biết xấu hổ như vậy?''. Nếu mà còn ở bên anh thêm một giây nào nữa thì sẽ bị tra anh tra tấn thêm một chút nữa đó! Cô còn trẻ, nhưng kể từ sau khi biết anh, cô bỗng cảm thấy cô càng ngày càng già đi.
''Không có gì phải xấu hổ. Đi thôi!''. Anh căn bản là không cho cô phản đối, kéo cô đi thẳng tới bãi đậu xe.
''Học trưởng.........Vậy còn buổi tiệc chia tay thì sao?''. Diêu Thì Đông dãy giụa lần cuối.
A! Lúc này anh như vừa trong mơ mới tỉnh,còn có chuyện như vậy sao? ''Em không nói thì anh quên mất, nhưng mà............Thôi! Không đi cũng không sao''. Anh làm bộ không sao cả nhún nhún vai, tiếp tục kéo cô đến bãi đỗ xe.
''Học trưởng.........''. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại. Anh thật tùy hứng!
''Thì Đông! Em không muốn cùng anh đi ăn cơm sao?''. Anh dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cô khó hiểu.
Mặc dù trong lòng cô đang điên cuồng reo hò ''Đúng vậy! Em không muốn đi ăn cơm với anh''. Nhưng đến khóe miệng lại biến thành cô vợ nhỏ bị ức hϊếp, nhỏ giọng nói: ''Không phải..........''
''Vậy thì tốt rồi. Anh thấy em mỗi lần nhìn thấy anh đều sợ đến muốn chết. Anh còn tưởng là em rất ghét anh!''. Đường Ẩn Khiêm nói rất khoa trương, giống như thật sự sợ cô ghét mình vậy.
Trên mặt của Diêu Thì Đông hiện lên dòng chữ ''Không thể tưởng tượng nổi''. Nghe anh nói mà xem? Đây là tiếng người sao? Những lời này phải là do cô nói mới đúng chứ? Cô thật sự là nghi ngờ anh ghét cô từ lâu lắm rồi. Nhưng mà nếu như cô nói ra có lẽ sẽ được anh ''chiếu cố'' nhiều hơn. Cho nên vẫn luôn dấu ở trong lòng, vậy mà anh lại hỏi ngược lại cô. Thế giới này loạn hết rồi!
''Học trưởng..........Nhưng thật ra là anh rất ghét em phải không?''. Cô buồn bực hỏi. Cô cảm thấy mình rất uất ức, không dám phản kháng anh cũng không dám bày tỏ nguyện vọng muốn được tự do!
Đường Ẩn Khiêm mỉm cười, sủng ái nhìn cô :''Em đang nói cái gì vậy. Mọi người đều biết là người mà anh yêu quý nhất chính là em mà!''. Anh làm sao mà ghét cô cho được, anh ''yêu'' cô muốn chết luôn mà!
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc khác thường của anh, sống lưng của cô bất giác lạnh lẽo, thì ra là..........Anh không phải là đùa giỡn cô, quá khứ anh làm đủ loại ''tra tấn'' kia chính là những hành động biểu hiện tình cảm thương yêu. Khó trách, trong Đoàn hội mọi người luôn nói với cô, Đường Ẩn Khiêm đối xử với cô rất đặc biệt..........
Mẹ ơi...........Cô đột nhiên thấy nhớ nhà. Rất nhớ mẹ đó!
''Học trưởng, thật ra thì............thật ra thì anh đang gạt em đúng không?''. Cái miệng nhỏ nhắn của Diêu Thì Đông run rẩy, vẻ mặt bi thương nhìn anh.
''Anh lừa em chuyện gì?''. Anh vô tội nháy mắt, khóe miệng hơi cong lên hình cung tuyệt đẹp.
''Uhm. Ví dụ như anh đã từng nói qua, cùng đánh nhau với quỷ đó.........''. Cô hoảng sợ mà nói, sự nghi ngờ này đã để ở trong lòng cô lâu rồi chỉ là cô không có can đảm để hỏi.