Chương 30: Nói tóm lại là muốn ngủ với ngươi!

Chương 30: Nói tóm lại là muốn ngủ với ngươi!

Edit: RedHorn

Beta: Gián cung đình

Thẩm Lưu Quang chớp chớp mắt: "Ăn cái gì..."

Tiêu Dực không nói gì, từ từ áp sát lại gần.

Thẩm Lưu Quang không có nửa điểm ý thức được nguy cơ, còn thừa dịp hắn không để ý len lén đưa tay chấm mυ"ŧ trên ngực hắn, sờ soạng một hồi mới lưu luyến lôi rút móng về.

Tiêu Dực giữ lấy cái eo mềm kia, đem y kéo vào l*иg ngực mình.

Thẩm Lưu Quang bất ngờ, không đề phòng mà đυ.ng vào ngực người kia, cúi đầu nhìn một cái, tầm mắt lập tức đυ.ng phải cơ ngực trần, không rời mắt được.

"A Dực..." Thẩm Lưu Quang há miệng.

"Ừm?" Tiêu Dực nâng cằm y, cưỡng bách người nhìn mình.

Mặt Thẩm Lưu Quang có chút đỏ, nói năng lắp ba lắp bắp: "Chuyện tối hôm đó ta quên hết rồi, không nhớ gì nữa..."

Tiêu Dực chờ y tiếp tục.

Thẩm Lưu Quang hắng giọng, xấu hổ nói: "Tóm lại là, ta muốn ngủ với ngươi."

Tiêu Dực nhíu mày.

Thẩm Lưu Quang bất chấp: "Có nhíu mày cũng muốn."

Tiêu Dực không nói lời nào, chỉ chợt ôm eo y, để cho hai người dán chặt hơn, cơ hồ đến không có kẽ hở.

Thẩm Lưu Quang nhanh chóng vươn móng thăm dò vào xiêm y của hắn, đang nhộn nhạo cả người thì đột nhiên bên hông ngứa, "A" một tiếng, cả người mềm nhũn đi vài phần.

Tiêu Dực cong khóe miệng.

Thẩm Lưu Quang không cam lòng yếu thế đứng thẳng lên, cùng hắn đối mặt. Đột nhiên dư quang quét đến cửa sổ thì thấy lóe lên một bóng người, không nhịn được mà "A" một tiếng.

"Bổn vương còn chưa làm cái gì." Tiêu Dực ở bên tai y mập mờ nói.

Thẩm Lưu Quang ra sức chớp chớp mắt, xác định ngoài cửa sổ không có ai mới yên tâm.

Vừa rồi nhất định là ảo giác. Thật may là bầu không khí mập mờ vừa mới tạo được vẫn còn, Thẩm Lưu Quang dâng trào ôm chặt cổ hắn: "Không sao, tiếp tục thôi."

Tiêu Dực: "..."

Chỉ là một chút nhạc đệm không đáng kể. Tiêu Dực cúi đầu hôn lên môi y, cùng người trao đổi một cái hôn môi ôn nhu triền miên. Vừa hôn xong lại nhẹ sờ gò má y, hướng lên trên vành tai tinh xảo nhẹ nhàng ngậm lấy.

Thẩm Lưu Quang trong nháy mắt có chút đứng không vững, phiêu hồ tựa như đang ở trên mây, chỉ có thể ôm chặt người như bản năng. Trong đầu trống rỗng, không phân biệt được ảo giác với hiện thực, lông mi run lên, muốn nhìn rõ người trước mắt hơn.

Mở mắt ra một cái lại thấy có bóng người lắc lư ngoài cửa sổ.

"A!!" Thẩm Lưu Quang mặt biến sắc, bị dọa không nhẹ.

"Bổn vương làm đau ngươi sao?" Tiêu Dực trêu ghẹo, hôn lên khóe miệng y một cái.

Thẩm Lưu Quang chỉ chỉ ngoài cửa sổ, mặt thất thố: "Có quỷ!"

Tiêu Dực nhìn sang hướng y chỉ, không thấy gì cả. Sau một lát, quả nhiên có thứ gì đó đung đưa, nhìn kĩ một chút thì là bóng cây.

"Có ngốc không?" Tiêu Dực sờ gò má y, bất đắc dĩ nói: "Là cành cây thôi."

Thẩm Lưu Quang mở to hai mắt: "Hả, thật không?"

"Ừm" Tiêu Dực nhíu mày: "Không phải người nào đó đột nhiên lúng túng nên cố tình gây sự chứ?"

Thẩm Lưu Quang lập tức chối không nhận: "Ai nói! Ta thật sự nhìn thấy quỷ!"

"Phải không?" Tiêu Dực đưa tay bóp mũi y: "Có thể kiếm cớ nào tốt hơn không?"

Thẩm Lưu Quang: "Thiệt mà!"

Tiêu Dực lắc đầu một cái, chế nhạo nói: "Tiền đồ đâu hết rồi?"

Thẩm Lưu Quang cố gắng để hắn tin mình mà thậm chí phát lời thề độc: "Ta mà lừa ngươi thì bị đứt râu (rễ) luôn!"

"Hiện tại cho ngươi đứt luôn." Tiêu Dực nói xong thì hôn y.

Lần này hôn rất sâu, không có ý định cho y nói lời nào. Thẩm Lưu Quang thần xui quỷ khiến mà mở mắt, bỗng nhiên thấy bóng người ngoài cửa sổ. Bóng người kia dừng lại mấy giây, sau đó lắc lư, hướng y vẫy vẫy tay.

Còn vẫy tay...cả người Thẩm Lưu Quang đều thấy không tốt!

Cảm giác được y phân tâm, Tiêu Dực bất mãn khẽ cắn đầu lưỡi y một cái.

"A-----" Thẩm Lưu Quang ôm chặt Tiêu Dực, cả người đều run lên.

"Làm sao vậy?" Tiêu Dực rốt cuộc nhận ra y không đúng, hơi tách khoảng cách hai người ra.

Mặt Thẩm Lưu Quang trắng bệch, không dám nhìn ra cửa sổ.

Tiêu Dực liếc nhìn cái cửa sổ không có gì kia, bất đắc dĩ nói: "Còn như vậy vài lần nữa, bổn vương sẽ héo mất."

Thẩm Lưu Quang chu môi, lỗ mũi ửng hồng: "Vậy ngươi tiếp tục đi."

"Được rồi, tin ngươi." Tiêu Dực bất đắc dĩ kéo tay y, nhân từ hỏi: "Con quỷ kia trông như thế nào?"

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nhớ lại, miêu tả đầy sống động: "Tóc dài, lướt qua lướt lại, con mắt như đèn l*иg vậy."

Tiêu Dực: "...có nói quá không?"

Thẩm Lưu Quang lại ngồi nhớ lại một chút, sửa lời nói: "Chính xác là như dạ minh châu vậy."

Dung Vương điện hạ không nói gì, nhấc chân đi về hướng cửa sổ. Thẩm Lưu Quang sợ hãi mà rụt rè chạy phía sau, tay nắm chặt vạt áo hắn.

Mở cửa sổ ra, ánh trăng trải đầy lên đất, lá trúc trong gió đung đưa phát ra âm thanh xào xạc, chăm chú có thể nghe được tiếng côn trùng râm ran.

"Thế nào rồi?" Thẩm Lưu Quang không nhịn được hỏi.

Tiêu Dực sâu xa nói: "Có một con quỷ thật to, chừng mười mấy trượng."

Thẩm Lưu Quang run một cái, thụt đầu vào sâu hơn.

"Đùa ngươi thôi." Tiêu Dực đóng cửa lại, kéo tay y đem ôm vào ngực: "Sao lại sợ thành thế này?"

Thẩm Lưu Quang khóc không ra nước mắt, dựa vào cái gì mà chỉ mình ta thấy được?

Liên tiếp hai ngày sau, Thẩm Lưu Quang đều thấy cái bóng thần bí kia, cả người bị dọa không nhẹ.

"Bổn vương nhìn xem ngươi có thể dùng cái cớ này bao lâu." Tiêu Dực xoay tách trà, bình tĩnh nói.

Thẩm Lưu Quang: "..."

Ngươi dám không tin ta! Thẩm Lưu Quang nổi máu, rốt cuộc quyết định đi tìm con quỷ kia đàm đạo, một lần giao đấu chính diện.

Một người thì thế cô lời mỏng, hay là tìm thêm một trợ thủ tốt.

Tìm ai đây ta? Phải người người phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện, hơn nữa phải nghe lời, không được phản bác, không được phá hư kế hoạch của mình nà. Thẩm Lưu Quang vắt hết óc suy nghĩ cũng không tìm được người thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng thì tia sáng xuất hiện.

Hai ngày nay tiểu nhân sâm vẫn luôn ngoan ngoãn bồi hắn ngốc ở trong phòng, nhưng hôm nay có tính toán khác, vì vậy làm bộ ngáp một cái, ủ rũ nói: "A Dực, buồn ngủ quá..."

"Vậy thì về phòng trước?" Tiêu Dực cong khóe miệng, vẫn còn đem sự kiện kia ra đùa y: "Một mình có sợ hay không? Có muốn bổn vương bồi ngươi?"

"...không cần" Thẩm Lưu Quang nhẫn nhịn vì đại sự không cãi nhau, dụi mắt một cái: "Ngươi trở về sớm một chút."

Đẩy cửa thư phòng ra, A Trực đang muốn đi theo y, Thẩm Lưu Quang dùng ánh mắt buồn ngủ đầy mông lung nói: "Chỉ có một đoạn đường thôi không cần đi theo đâu, ngươi cứ giữ ngoài cửa cho vương gia đi, đừng để người khác vào."

A Trực cúi đầu: "Vâng."

Đi một đoạn đường, quay đầu nhìn lại thấy không ai đi theo, Thẩm Lưu Quang mới lén lút gọi trợ thủ.

"Meo meo." Thẩm Lưu Quang xoa xoa đầu con mèo béo, thân thiết nói: "Lâu rồi không gặp được mày."

Mèo béo lấy móng bảo vệ cá khô nhỏ, ăn khí thế.

"Mèo ơi." Thẩm Lưu Quang châm chước mở miệng: "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay."

Mèo béo không thèm ngẩng đầu lên, chỉ lo ăn, ăn không thấy ngày mai.

Thẩm Lưu Quang nịnh nọt: "Mèo ca ca."

Mèo béo chấn động, lặng lẽ cho y một miếng cá khô.

Thẩm Lưu Quang nắm lấy chưn nó: "An nguy của vương phủ đều dựa vào chúng ta!"

Mèo béo: "Meo?"

Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Thật không dám dấu diếm, trong phủ giờ có ma quỷ lộng hành, đe dọa đến sinh mạng của tất cả mọi người."

Mèo béo lạnh lùng "meo" một cái.

Thẩm Lưu Quang kích động nói: "Dĩ nhiên là liên quan đến ngươi rồi, Mục Huyền Chi chắc chắn cũng gặp nguy hiểm!"

Mèo béo chậm rãi nhai cá khô, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Thẩm Lưu Quang cướp cá khô của nó, trịnh trọng nói: "Cho nên ngươi có nguyện ý gia nhập hay không?"

Mèo béo duỗi móng muốn lấy lại cá khô.

Thẩm Lưu Quang đưa tay cao hơn một chút, lời lẽ đầy chính nghĩa: "Ta không vào địa ngục thì ai vào? Chút hy sinh này có tính là gì?"

"Meo meo~" mèo béo sốt ruột nhìn cá khô.

Thẩm Lưu Quang lúc này mới đưa một miếng nhỏ đến bên miệng nó, tiếp tục tẩy não mèo: "Ngươi có thể có chút lòng tin với ta không? Có thể hay không?!"

Mèo béo yên lặng nhai cá khô, trong mắt đầy sự khinh bỉ.

"Nào!" Thẩm Lưu Quang trịnh trọng hướng tay về phía nó.

Mèo béo bất đắc dĩ phải đem đệm thịt đặt lên tay y, miễn cưỡng thành giao.

Trong phòng.

"Meo meo~" Mèo béo ghét bỏ tránh né y.

Thẩm Lưu Quang một tay đè con mèo lại, một tay nghiên cứu quan sát, nghiêm túc nói: "Chúng ta đương nhiên phải nguy trang thật tốt một phen, không để bản thân bị bại lộ, đến lúc đó trực tiếp ra oai phủ đầu với hắn, phải khí thế áp đảo đánh bại hắn!"

Mèo béo: "..."

Thẩm Lưu Quang tay cầm bút lông, nghiêm túc vẽ lên trán con mèo. Vì đã có một lần kinh nghiệm nên lần này thuận lợi hơn nhiều.

Mèo béo mặt đầy lạnh lùng băng giá.

Sau một lúc lâu, Thẩm Lưu Quang nhìn lại kiệt tác của mình, trước sau như một rất hài lòng thỏa mãn.

Mèo béo nản lòng thoái chí, cắn một miếng cá khô vào miệng.

"Như thế này." Thẩm Lưu Quang xoa đầu nó, chăm chú đặt ra chiến lược: "Hai chúng ta phân công khác nhau, ta phụ trách thu hút sự chú ý của hắn, ngươi nhân cơ hội cắn hắn. Chú ý hành động nhỏ tiếng, đừng khiến những người khác chú ý tiến đến."

Mèo béo cũng không biết nghe hiểu hay không, gật đầu, xong lại đi cắn cá khô.

Vì vậy, Thẩm Lưu Quang dẫn đại mèo thân thủ do chính mình bồi dưỡng ra, hình thành đội tróc quỷ nhỏ. Một người một mèo chờ xuất phát.

Mặt trời dần xuống núi, sắc trời ám trầm, bóng cây đong đưa, một người một mèo ẩn nấp trong rừng trúc, buồn ngủ đến không chịu nổi.

Thẩm Lưu Quang lắc đầu, cố gắng làm bản thân tỉnh táo lại. Mèo béo trong ngực y cũng bắt chước, lắc lắc đầu, ánh mắt sáng ngời.

Cách đó không xa bỗng "sàn sạt" âm thanh lớn.

Thẩm Lưu Quang nắm tay thành quyền, vực dậy tinh thần, chậm rãi đi vào phía trong.

Phía trước chỉ có tia sáng ảm đạm, nhờ ánh trăng mà miễn cưỡng thất được một con quỷ đầu tóc tai bù xù, mặc đồ trắng, đi chậm rì rì về phía trước.

Thẩm Lưu Quang có hơi sợ, ở trong lòng cố gắng cho mình chút dũng khí, sau đó giả bộ trấn định: "A Miêu, chúng ta phân chia như thế này, ta ở phía trước, ngươi bọc đánh ở phía sau. Đợi thời cơ chín mùi, chúng ta nội ứng ngoại hợp, đánh hắn trở tay không kịp."

Y đợi nửa ngày cũng không thấy tiếng đáp lại. Thẩm Lưu Quang vừa cúi đầu nhìn, mèo béo trong lòng y đã sớm sợ đến hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Lưu Quang: "..." đúng là đồng đội heo...

Hết chương 30