Sáng hôm sau…
Trên đường đi học
tôi đã kể hết với Linh, cô ấy cũng gật đầu và bảo như thế là xong rồi. Nhưng tôi sực nhớ ra, ngày hôm qua tôi tơi tả như thế, mày mà có Linh giúp đỡ không thì không biết ra sao. Còn thằng L với H thì làm gì có ai giúp đâu, không biết chúng nó có làm sao không nữa.
Thế nhưng khác xa với những suy nghĩ của tôi, khi vừa đến lớp thì tôi lại thấy hai đứa nó khỏe re, còn đang đuổi nhau vì cái bút. Tôi ngạc nhiên chạy đến hỏi:
“Làm thế éo nào mà chúng mày lại khỏe như trâu rồi thế này?”.
Thằng L cười:
“Đẳng cấp nó mới thế, ai như mày”.
Linh gọi tôi lại chỗ ngồi rồi nói:
“Vì sức mạnh của L có khả năng phục hồi cả trong lẫn ngoài, còn H có sức mạnh thời gian giúp cơ thể trở về lúc ban đầu nên mới thế, còn cậu thì tớ chả thấy có tí kỹ năng hay sức mạnh gì để hồi phục cả, toàn tấn công không”.
Thằng H bắt đầu phán:
“Mày là thuộc dạng khô máu chuẩn cơm mẹ nấu rồi, không có tí kỹ năng hồi phục bản thân luôn. Như tao với thằng L này, ít nhất còn có mấy chiêu phục hồi để phòng lúc nguy cấp như hôm qua”.
Thằng L gào lên:
“Im mồm, giả tao cái bút nhanh không tao cho mày bung màu bây giờ”.
Thằng H vừa chạy vừa đáp:
“Rõ ràng tao thấy nó ở dưới đất, của mày thế éo nào được”.
Không thể tin được chúng nó đang đuổi nhau trong lớp vì cái bút 3000VND, Thằng L gào lên:
“Thằng kia, đấy là cả tương lai của tao đấy biết không?”.
Tôi trố mắt ra đáp:
“Thế cơ á?”.
Xong nó đứng lại giải thích:
“Bây giờ như này nhá, không có bút thì không viết được bài, không viết được bài thì không có kiến thức để học, không có kiến thức thì không thể thi đại học, không thi đại học thì không vào được trường mình muốn. Suy ra, chán đời, mất cả tương lai phía trước”.
…
Mọi chuyện được chấm dứt ngay sau khi Thu đưa cho thằng L mượn một cái bút, nhưng nó vẫn có vẻ muốn đuổi nhau với thằng H thêm một lúc nữa.
Chiều hôm nay chúng tôi có một trận bóng diễn ra, nhưng nó không có gì đáng để kể bởi vì thế trận nghiêng hoàn toàn về đội của tôi. Thấy mọi người bảo hai chân chút chủ lực hôm qua đều bị trấn thương hết, đã thế thủ môn bên họ lại bị tai nạn lên viện. Nên đội họ đá như không có hồn vậy, chả mấy chốc mà bị bọn tôi áp đảo hoàn toàn.
Thế là chúng tôi được lọt vào vòng trong một cách khá dễ dàng, giờ chỉ cần thắng hai trận là vô địch rồi. Cả đội đang rất hưng phấn, lúc này ý nghĩ của mọi người đều đang hướng về chức vô địch.
Tối đến nhóm tôi lại rủ nhau ra quán net ngồi, thỉnh thoảng hôm nào cuối tuần hay thời khóa biểu hôm sau toàn tiết học nhẹ nhàng thì đi. Ra quán ngồi đánh vài trận liên minh giải trí với nhau, ngồi cười đùa rồi chửi nhau vui lắm.
“Chúng mày xê ra tao cân hết”.
“Hasagi nó kìa”.
“Thôi đừng đánh top nó nữa, AD nó kìa”.
“Thằng H cầm đa xâu ngu thế, tí đưa tao cầm cho mà xem”.
Bla…bla…
Chơi xong thì chúng tôi đi lượn lờ quanh thành phố của mình một tí rồi về nhà, thằng H với L cười gian gian rồi báo về trước. Để lại tôi với Linh đi lượn lờ cùng nhau, thì tôi với Linh đi một mình thì lại càng dễ tâm sự hơn, không phải lo ngại ai xung quanh. Hai đứa kể cho nhau nghe những điều thầm kín của mình, dần dần càng lúc càng hiểu nhau hơn, cứ như kiểu chung một suy nghĩ rồi ý.
Lúc về nhà, chúng tôi có nán lại tại cổng nhà nói chuyện một tí. Linh đang định vào nhà thì rơi mất chiếc túi, tôi thấy thế vừa chạy lại nhặt vừa gọi Linh lại. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì Linh vừa chạy lại, thế là hai đứa va đầu vào nhau. Vừa cười cười vừa lắc đầu không sao, rồi hai đứa đều đi về nhà mình ngủ.
Về phòng của mình, ngã lưng xuống giường tôi bắt đầu thấy hơi chóng mặt, chắc tại cú va đầu lúc nãy với Linh. Chả nghĩ nhiều nên tôi cũng chìm vào giấc ngủ luôn.
Đêm hôm này tôi nằm mơ, nằm mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, tự nhiên tôi thấy Băng Long xuất hiện, điều này rất lạ vì đây là một trong bốn con rồng của Linh mà, sao nó lại có thể xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Thế rồi Băng Long lên tiếng:
“Hai người chuẩn bị gặp chuyện, nhưng yên tâm đi, chuyện này cũng bình thường thôi”.
Dứt lời nó biến mất luôn…
Sáng hôm sau…
Tôi tỉnh dậy nhưng thấy quang cảnh xung quanh hơi khác, không giống căn phòng của tôi tí nào, mà cũng thấy hơi quen quen, hình như đây là phòng của Linh thì phải. Tôi lúc này vẫn đang trong trạng thái ngái ngủ nên không để ý, ra đến trước gương thì…
“Wait, cái éo gì thế?”.
Tôi đứng trước gương, nhưng hình ảnh phản chiếu trong gương lại là Linh, tôi bắt đầu sờ mó mặt mình và thấy trong gương cũng y hệt như vậy. Còn đang éo hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên tôi thấy tôi, à nhầm thể xác của tôi chạy vào phòng tôi, à nhầm phòng Linh. Cả hai đứa trố mắt ra nhìn nhau:
“Ơ, cậu…”.
“Cái mịa gì thế hả trời?”.
“Bình tĩnh, giờ phải bình tĩnh, thật bình tĩnh”.
Sau một lúc bắt đầu hai đứa tôi bình tĩnh trở lại, vấn đề ở đây là chúng tôi bị hoán đổi thể xác với nhau. Linh đang ở trong cơ thể của tôi và ngược lại, chuyện này cứ như một cú sốc vậy. Xong bây giờ còn chuẩn bị đi học nữa chứ, không biết tính sao đây. Thế rồi tôi, à nhầm Linh trong thể xác của tôi nói:
“Bây giờ cứ đi học đi, chuyện này học xong về tìm cách giải quyết”.
Tôi cũng gật đầu rồi:
“Linh… thay quần áo…”.
Lúc này mặt của hai đứa bỗng đỏ bừng lên, Linh trong thể xác của tôi đã thay quần áo rồi, còn tôi trong thể xác của Linh vẫn đang mặc quần áo ngủ. Lại thêm một vấn đề nan giải khác, càng lúc mặt hai đứa càng đỏ. Rồi Linh trong cơ thể tôi quay ngoắt đi:
“Tớ ra ngoài đây…”.
Tôi thì vừa nhắm tịt mắt vào vừa thay quần áo, quần thì không sao cho đến khi mặc cái áo của con gái (tự hiểu nhé)…
“Cái áo này hoạt động kiểu méo gì thế nhỉ?”.
Tự nhiên thấy Linh trong thể xác của tôi lừ lừ đi vào, tiến lại gần và nói:
“Nhắm mắt vào”.
…
Tạm thời ổn được vụ thay quần áo, sau khi đến lớp học thì lại thêm một số chuyện phức tạp nữa. Thằng L với H thì nhìn thấy tôi (là cái thể xác ý) là xúm lại trêu như thường ngày, chúng nó không biết đấy là Linh. May mà Linh lại tỏ ra rất giống tôi thường ngày, nên chắc chúng nó không để ý lắm.
Trong giờ học thì Linh trong thể xác của tôi giơ tay phát biểu liên tục, nên mọi người đều thấy lạ. Thằng H quay xuống nhìn tôi (trong thể xác của Linh) hỏi:
“Cậu cho thằng D ăn gì thế Linh, sao tự nhiên hôm nay nó ghê thế, không biết có bão không nữa?”.
Tôi thì đang trong thể xác của Linh, đang rối tung rối mù lên nên cứ im im cho xong. Buổi học sáng nay có vẻ êm thấm thì tự nhiên mấy con trời đánh trong lớp gọi tôi (trong thể xác của Linh):
“Linh ơi dạo này không thấy mấy anh lớp trên xuống đứng cửa lớp mình nữa nhỉ?”. (giọng rất kiểu khốn nạn).
Thế là tôi (trong thể xác của Linh) vẫn cứ tưởng như mình bình thường nên một chân dẫm lên ghế, một chân dẫm lên bàn, nói lớn:
“Thế bây giờ chúng mày muốn nói cái éo gì?”.
Tự nhiên cả lớp mắt trố ra nhìn, mấy con trời đánh thì vừa bất ngờ vừa tỏ vẻ sợ hãi. Còn mấy thằng con trai trong lớp nhìn xong:
“Vãi lờ ai đồ của tao”.
“Này thằng nào đi mua tao cái bông ngoáy tai đi”.
“Mày ơi đấm tao một cái xem nào”.
Còn Linh trong thể xác của tôi thì đập tay vào trán…
“Hay, hay lắm” Thằng H hú lên. L cười mặt troll:
“Đấy, cứ gạ đòn tiếp đi mấy thím, con giun xéo lắm cùng quằn thôi”.
Ly với Thi thì vừa cười vừa trêu:
“Sao hôm nay Linh nhà mình giống ông D thế nhỉ, hay yêu nhau quá rồi nên lẫn tính của nhau vào nhỉ?”.
Chuyện cũng không có gì nhiều nữa cho đến khi thằng H gào lớn lên:
“D ơi nốt trận chiều nay là vào chung kết, chú liệu mà múa đi”.
Lúc này tôi mới sực nhớ chiều có trận bóng, mà nốt trận này là vào chung kết rồi, chả nhẽ mình không đá à. Thế là đầu óc tôi lại rối tung rối mù lên từ lúc đấy, không biết nghĩ ra cách gì ứng phó bây giờ nữa. Đội trưởng chả nhẽ lại không vào đá một trận quan trọng như này à, thế rồi tôi quay sang nhìn Linh:
“Sao đúng cái lúc này lại bị thế này nhỉ, haizzzzzz”.
Thế rồi Linh trong thể xác của tôi nói:
“Bóng đến chân thì phá ra ngoài, còn lại để L với H gánh được không?”.
Tôi ngỡ ngàng đáp:
“Cậu làm được không, nếu được thì tốt quá, chức vô địch của lớp nằm ở đôi chân của cả cậu và tớ đấy”.
2h chiều…
Đội bóng lớp tôi và một lớp nữa đang chuẩn bị tranh tài với nhau để xem ai đi tiếp vào chung kết, đã vào được đến vòng này rồi thì chắc chắn lớp họ cũng mạnh lắm. Chiến thuật lần này của lớp tôi hơi dị khi để tôi (tức Linh) một mình đá hậu vệ, còn lại lên tiền vệ và tiền đạo hết.
Thằng L với H cũng đều thấy lạ khi đá đội hình kiểu, cả mọi người trong đội bóng cũng thế. Tự dưng thấy tôi xuống đá phòng ngự cũng làm bọn nó thấy hơi ngờ ngợ, trận đấu này khá mệt mỏi cho mọi người vì Linh (trong thể xác tôi) không biết đá nên hơi hơi làm gánh nặng cho mọi người, mấy thằng trong đội cũng bắt đầu thấy lo lo:
“Éo gì sao thằng D hôm nay né bóng ghê thế, mọi hôm là tranh nhau với đồng đội luôn cơ mà”.
“Nó có trấn thương không nhỉ, không cho ra nghỉ đi cũng được mà”.
“Làm éo gì còn dự bị mà thay thế anh, bọn dự bị hôm nay đi văn nghệ văn mủng, bê bàn bê ghế hết rồi”.
Đội bóng của lớp tôi khá vất vả trong việc phòng thủ, cầm cự mãi mới hết được hiệp một. Vừa mới về chỗ nghỉ cái là chúng nó xúm vào hỏi:
“Này D, hôm nay mày chấn thương à?”.
“Sao tao thấy mày đá như trẻ con tập sút thế”.
“Éo mịa hôm nay mày đá còn éo bằng một nửa thằng em tao”.
Bla…bla…
Tình trạng như vậy đành cố ù à ù ờ cho qua thôi chứ biết làm sao bây giờ, giải thích kiểu gì cho chúng nó hiểu được.
Tuýp…Tuýp…
Tiếng còi báo hiệu khoảng thời gian nghỉ giữa hiệp đã hết, hai đội chuẩn bị vào sân thi đấu tiếp. Nhìn thấy chúng nó ra sân mà chân tay tôi cứ ngứa ngáy hết cả lên, muốn vào sân sút cho bọn lớp kia biết mặt mà bất lực ngồi nhìn.
Hiệp hai của trận đấu bắt đầu, L với H làm một pha tấn công nhanh vô cùng ngoạn mục, cứ tưởng chúng nó sẽ ghi được bàn thắng. Ai ngờ, hậu vệ đối phương phối hợp với nhau thành công và phản công lại luôn. Tình thế lúc này vô cùng cấp bách, đội kia sau pha phản công vừa rồi liền dồn hết nhân lực lao lên tấn công với một tốc độ nước rút. Đối phương vì được thế phản công nên lần lượt lướt hết qua các cầu thủ đội mình, giờ chỉ mình Linh (trong cơ thể tôi) là tuyến phòng thủ cuối cùng rồi đến khung thành.
Tôi chỉ sợ Linh luống cuồng, mất bình tĩnh. Nhưng không, Linh từ từ di chuyển theo hướng bóng và để ý những cầu thủ đội bạn một cách rất thận trọng. Phong thái đấy đã đột nhiên làm cầu thủ dẫn bóng đội bạn giảm tốc độ chạy, đến tôi cũng bất ngờ không kém, còn chạy ra gần biên để hóng nữa.
Rồi cầu thủ đối phương lao tới, Linh (trong cơ thể tôi cũng lao lên). Tình huống này rất gay cấn, không thể tin được một cô gái như Linh lại có thể có một pha xử lý ngang cơ với tiền đạo đối phương. Tôi tập trung theo dõi xem những gì xảy ra tiếp theo, hai bên ngang tài ngang sức, tiền đạo đội bạn vẫn không vượt qua được Linh. Rồi hai bên lao dầm vào nhau…
Tuýp…Tuýp…
“Phạm lỗi rồi”.
Linh (trong cơ thể tôi) nằm bất động trên sân, theo bản năng của mình, tôi liền tức tốc chạy vào, chạy đến ngay gần thì vấp chân ngã một cái. Thế là tôi va đầu vào Linh, cái cảm giác ong hết cả đầu lên lại xuất hiện một lần nữa. Mở mắt ra, tôi thấy trước mặt mình một đống người, cũng thấy Linh đang ôm đầu ở ngay cạnh. Rồi tôi ngồi phắt dậy, sờ mó mặt mũi chân tay mình…
“Tao trở lại chính mình rồi” tôi gào ầm lên khiến đồng đội mình chả hiểu gì, thằng L với H thì thầm:
“Hôm nay mày đến tháng à, sau cứ ngáo ngáo thế”.
Tôi cười phơ lớ đáp:
“Xê ra, xem tao gánh team đây này”.
Trọng tài từ từ tiến tới làm tôi cụt cả hứng:
“Xong chưa còn cho người ta đá phạt nào, linh tinh phạt tội câu giờ đấy”.
“Vâng, vâng bọn em xong ngay, thầy cứ bình tĩnh”.
Chả hiểu kiểu gì tự nhiên bên họ được đá phạt, may không phải đá trên chấm 11m. Lúc giàn người ra để làm rào chắn, tôi đuổi hết chúng nó sang hai bên, một mình mình đứng làm rào chắn. Chúng nó thì cứ nghi ngờ nhưng vẫn nghe lời, bởi thấy phong độ và sắc mặt tôi lúc này khác hẳn.
“Mode gánh team: “Bật””.
Cầu thủ đối phương tung cú sút phạt của mình, tôi nhìn rõ tường tận đường bóng đi như nào, lực ra sao. Rồi tôi đưa chân ra sau lấy đã và tạo thế tung ra cú sút hình chữ W của mình, tất cả những người ở xung quanh sân đều im lặng khi cú sút đó của tôi được tung ra.
Vèo…
Uy lực và tốc độ đã làm thủ môn đối phương đứng như trời trồng khi thấy cú sút hình W của tôi, bất lực luôn không bắt được.
“Vào”…
“Tỉ số là 1-0 nghiêng về B7”.
“D đẹp trai vãi cả lờ, thế mà không thể hiện sớm sớm đi làm anh em đỡ khổ”.
“D là phải gần thua mới bật mode gánh team lên”.
…
Trận đấu trở về thế một chiều về đội tôi ngay sau khi tôi được là chính mình, cảm giác thật là hạnh phúc.