Chương 342: Không Có Ý Nghĩa Đặc Biệt Gì

Edit: Quả Chanh Nhỏ

Sau khi bị Bùi Vân Khinh vạch trần, Cố Tây Phàm chỉ hận không thể xé nát cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngoài miệng lại chỉ có thể bịa ra một cái cớ.

"Em thực sự chỉ mới biết nói gần đây! Đình An, em biết em đã làm tổn thương anh trước đây, nhưng lần này, em. . ."

“Tôi nghĩ Cố tiểu thư bị hiểu lầm.” Chu Đình Ann ngắt lời cô, “Tại thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, Cố tiểu thư đối với tôi cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì, dự án của tôi không cần người khác nhúng tay vào.”

“Được rồi!” Cố Tây Phán liếc mắt nhìn Bùi Vân Khinh đang cười khẩy bên cạnh, tức giận gật đầu, “Vậy thì em sẽ không quấy rầy hai người, chúc hai người sớm ngày nghiên cứu thành công!

Quay người, cô bước nhanh xuống bậc thềm.

Ngồi lại ghế lái của Maserati, từ kính chiếu hậu liếc nhìn hai người trên bậc thềm, Cố Tây Phán tức giận đến mức đập tay lên vô lăng một cái.

"Chu Đình An, nếu như anh đã không màng tình cảm như vậy, đừng trách em vô tình!"

Ánh mắt rơi vào trên mặt Bùi Vân Khinh, con ngươi tỏa ra cái nhìn lạnh lẽo.

"Một cái Dược nghiệp La thị nho nhỏ, cũng muốn cùng Cố gia của ta khiêu chiến, hừ, chờ xem đi!"

Cố Tây Phán cau mày đạp ga, chiếc Maserati màu trắng phóng đi.

Bùi Vân Khinh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Chu Đình An.

Vẻ mặt của người đàn ông này vẫn bình tĩnh, nhưng đôi lông mày cau lại vẫn bán đứng cảm xúc trong lòng anh lúc này.

“Chu lão sư?” Nàng nhẹ giọng nói: “Anh không sao chứ?" “Tôi không sao!” Chu Đình An định thần lại, trên mặt nở nụ cười trở lại. “Xin lỗi, vừa rồi lấy em làm lá chắn.”

Bùi Vân Khinh cong môi, "Chu lão sư, tối nay muốn mời em ăn cái gì?"

Chu Đình Ann cũng cười, "Em muốn ăn cái gì?"

"Không bằng. . . liền đi nhà hàng phía nam núi Vân Nam ở cổng trường của chúng ta đi, em mời"

"Vậy thì không được, tôi mời!"

Bùi Vân Khinh không từ chối.

Về sau, hai người con là đối tác làm ăn.

Cô biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, vừa vặn tận dụng cơ hội này để cho anh tmột số lời khuyên kinh doanh.

Vì vậy, cả hai cùng nhau đến một quán ăn gần trường.

Trong bữa ăn, Bùi Vân Khinh trò chuyện với anh về sự phát triển của ngành dược, triển vọng kinh tế trong tương lai. . . cùng mấy vấn đề đại loại như vậy.

Nghe được lời cô nói hùng hồn như vậy, Chu Đình không khỏi gật đầu, ánh mắt càng ngày càng tán thưởng.

"Không nghĩ tới, em cũng có nghiên cứu tới dược phẩm"

Bùi Vân Khinh cười, "Dù sao em cũng là cháu gái của La gia."

Sau đó, cô đưa ra một số gợi ý cho anh về tình hình công ty dược phẩm hiện tại.

"Em nghe ông nội nói nhiều về Dược nghiệp Chu thị, em tin tưởng Chu thị nhất định sẽ đông sơn tái khởi!"

Chu Đình khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra một chút xót xa.

"Mảng phát triển thuốc, tôi là người trong nghề, nhưng về kinh doanh. . . Tôi thực sự không giỏi. Đôi khi, tôi thực sự không rõ, sự kiên trì của tôi có đúng không?"

Nhiều người đề nghị anh bán xưởng dược liệu, nhưng anh vẫn cố chấp, cắn răng chống đỡ không bán, bởi vì xưởng dược này là công sức dày công của Chu gia bao đời nay, không thể ở trong tay anh phá hủy.

Những lời này đã ở trong lòng anh nhiều năm, chưa từng cùng người khác nhắc tới.

Đây cũng là lần đầu tiên anh mở lòng với người khác.

“Em tin chắc rằng lão sư nhất định sẽ thành công!” Bùi Vân Khinh cầm lấy chiếc cốc, chớp mắt nhìn anh “Trên thực tế thì anh đã thành công rồi, không phải sao?"

Chu Đình An nhướn mày.

Bùi Vân Khinh cười với anh, đưa tay nâng chén trà.

"Nếu như em không nhầm, sự kiện ngày mai chính là khởi đầu mới cảu Dược nghiệp Chu thị, em rất vinh hạnh có thể đến tham dự, em lát nữa còn phải lái xe, không thể uống rượu, cho nên. . . Lấy trà thay rượu, kính xin anh Chu lão sư, chúc mừng! "