Chương 39: Cắn anh một cái sẽ thoải mái sao?

Trần Thức không quan tâm vết thương ở môi dưới, anh nhanh chóng quay người, mở cửa xe, trước khi anh cúi người nhìn cô thì Lương Yên đã lướt qua, ngồi lên đùi anh.

Cô cúi xuống, chiêm ngưỡng kiệt tác của mình qua ánh sáng màu vàng sẫm trên nóc xe.

Khóe môi của anh không có bất kỳ độ cong nào, đôi môi mỏng có vài giọt máu, máu đỏ tươi đập vào mắt cô, lúc này Lương Yên mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ai bảo anh chọn ngày cô vui làm cô không vui.

Không gặp bác sĩ Đàm dịu dàng, lại để cô gặp Từ Tử Nhu mà cô ghét nhất.

Lương Yên nhìn chằm chằm vết thương trên môi anh, âm thầm cảm thấy sung sướиɠ, trong khi Trần Thức đang cẩn thận đánh giá làn da lộ ra ngoài của cô dưới ánh sáng.

Chiếc áo khoác nỉ cô mặc trước khi lên xe bị vứt bừa ở ghế sau, rõ ràng đang cuối thu nhưng cô vẫn chỉ mặc một chiếc áo dệt kim màu trắng, kết hợp với chiếc váy ngắn màu xám, mà lúc này, đôi chân thon dài, thẳng tắp đang áp sát hai bên đùi anh.

Kiểu kết hợp không màng thời tiết thực sự rất tiện cho Trần Thức xem trên cơ thể cô có dấu vết bất thường nào hay không.

Sau khi xem xét cẩn thận, trái tim căng thẳng của anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô không xảy ra chuyện gì cả.

Khi nhận được tin nhắn của Tạ Tư Toàn, tình cờ Từ Tử Nhu đang ở trong văn phòng của anh, đối phương chào anh một lúc dưới vỏ bọc bạn học cũ đã lâu không gặp, sau đó nói bóng gió, hỏi anh về tình trạng thiết bị trong bệnh viện.

Trần Thức dừng bút, ngẩng đầu nhìn đối phương, lúc này đối phương mới mỉm cười nói hiện tại mình đang là nhân viên cho một công ty kinh doanh thiết bị y tế.

Lúc này điện thoại vang lên, tin nhắn của Tạ Tư Toàn ngắn gọn, súc tích, nói Lương Yên không nói một lời mà đi tìm La Dịch Thành, hai người đang trong giai đoạn đàm phán ly hôn, mà hiện tại cô ấy không đi được, sợ cô xảy ra chuyện, sau đó gửi một địa chỉ định vị cho anh. Cô ấy không nói bất kỳ một câu dư thừa nào, bởi vì Tạ Tư Toàn biết rõ anh nhất định sẽ đi.

Trần Thức quả thực đã đứng dậy, cầm áo khoác rời đi, chỉ là anh không ngờ Từ Tử Nhu theo sát anh, hỏi anh đi đâu, anh thuận miệng nói địa điểm để đuổi đối phương đi, không ngờ Từ Tử Nhu nhìn ra sự lo lắng của anh, nói mình đang thuê nhà ở đó, biết có một con đường tắt đến đó nhanh hơn.

Sau đó chính là những gì Lương Yên nhìn thấy.

Nhiệt độ mát mẻ trong xe chậm rãi thổi đi hơi nóng thoát ra ngoài cửa sổ hé mở. Nhiệt độ trong và ngoài xe gần như bằng nhau nên lòng bàn tay đang đặt trên eo cô của anh đặc biệt ấm áp.

Lương Yên dời mắt đi, nhìn về cửa sổ xe của chiếc xe màu đen đỗ bên cạnh. Nghĩ tới những người ngồi ở ghế phụ đó, cô quay mặt, lạnh nhạt nói.

“Tam thê tứ thϊếp, em sẽ nhốt anh vào chuồng lợn.”

Trần Thức chợt hiểu tại sao vừa rồi cô lại cắn mình.

Đôi môi vẫn luôn mím chặt của anh dần thả lỏng, anh trầm giọng hỏi, “Sao anh không biết mình có ba người vợ? Em thử kể cho anh xem?’

Lương Yên không nói gì, trong lòng biết rõ anh cố ý, bỏ qua bốn thϊếp đằng sau mà chỉ tóm lấy chữ ba vợ.

Nếu nói vậy, còn có thể là ba người nào?

Đàm Uyển Thanh, Từ Tử Nhu, người còn lại…Chính là cô?

Liên quan quái gì đến cô!

Trần Thức nhìn cô, rõ ràng là sắp nổi giận, vì thế anh mỉm cười vuốt tóc cô, “Cắn anh một cái sẽ thoải mái hơn?”

Lương Yên liếc nhìn anh như một con mèo, sau đó đưa tay xuống cởi khóa quần của anh, “Không thoải mái! Anh còn ném nửa điếu thuốc của em đi, phải dùng cái này mới được.”

Lần này Trần Thức không nói gì, bàn tay mềm mại không xương của cô cầm chỗ đó vuốt ve mấy lần, anh rít lên, siết chặt eo cô.

Dươиɠ ѵậŧ của anh cương rất nhanh, đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với những lời trêu chọc không có kết cấu của cô.

Nói cách khác, đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với cô.

Cảm nhận được nhiệt độ càng ngày càng tăng trong lòng bàn tay, lúc này Lương Yên hoàn toàn không giận nổi. Ở một nơi cố kỵ như hầm để xe, nơi mọi người dễ dàng xuất hiện, cô lại nắm lấy công tắc mở khóa du͙© vọиɠ của anh, cô rất hài lòng, cô thích điều này, nhìn anh đắm chìm vì mình.

Nhưng nhiệt độ nóng bỏng tăng lên không ngừng mở ra cánh cửa du͙© vọиɠ bị Trần Thức giam cầm trong lòng mà còn kí©h thí©ɧ tiểu huyệt của cô mấp máy, trào ra mật dịch.

Lương Yên mở rộng chân, chậm rãi cọ xát đùi anh. Nhưng như vậy là chưa đủ, sự trống rỗng ở thân dưới khiến miệng cô khô khốc, trong khi đầu óc cô đang điên cuồng nhắc nhở cô không được chìm trong cảm giác ẩm ướt vương vấn trên đầu lưỡi anh.

Lương Yên nắm lấy áo anh, kéo anh về phía trước, giống như một con mèo con đang liếʍ vết thương, bắt đầu dùng đầu lưỡi mềm mại của mình liếʍ vết máu khô trên môi dưới của anh.

Một vết cắn tinh tế như vậy nguy hiểm hơn bất kỳ nụ hôn nào. Trần Thức cảm nhận được làn khói thuốc lá vẫn chưa tan trên môi cô, anh chỉ cảm thấy máu dâng trào, sau đó anh giơ tay ôm eo cô, nâng cằm cô lên, đảo khách thành chủ.

Lương Yên kêu mấy lần, động tác vuốt ve của cô chậm lại.

Trần Thức nhận ra cô đang phân tâm dưới sự kí©h thí©ɧ của du͙© vọиɠ, anh ưỡn người chọc vào bàn tay cô, ngậm cái lưỡi mềm mại của cô vào trong miệng, hàm hồ nói, “Sao lại không di chuyển nữa? Không phải em muốn anh bồi thường nửa điếu thuốc lá kia sao?”