Chương 38: Phí mở cửa

Mãi cho đến giữa trưa ngày hôm sau Lương Yên mới nhận được tin nhắn trả lời của Tạ Tư Toàn, nhưng nội dung không phải trả lời tin nhắn cô gửi tối qua.

Tạ Tư Toàn hỏi cô sao lại làm trò cười giữa ban ngày.

Câu hỏi vô tri này không lọt vào tai cô, vì thế Lương Yên bấm vào hộp thoại màu trắng, lắng nghe giọng điệu lên xuống thất thường của Tạ Tư Toàn, cô quyết định không lãng phí thời gian thả lỏng hiếm hoi của cô bạn thân.

Cô không muốn phả hỏng thời khắc đêm xuân của Tạ Tư Toàn.

Nhưng sở dĩ Tạ Tư Toàn nổi tiếng trong giới là vì khả năng săn tin tức và làm việc không chậm trễ. Những câu hỏi mà Lương Yên không thể giải đáp, cô sẽ nhận được một phiên bản giải thích rõ hơn so với trợ lý Hà Miêu.

Hóa ra cuối tuần trước Lương Yên đã gọi điện trước với đạo diễn, hy vọng cảnh đêm thứ tư có thể quay trước vài ngày để tối hôm đó mình có thời gian rảnh.

“Thời gian rãnh rỗi đó cô ấy định đi đâu?” Tạ Tư Toàn cầm điện thoại hỏi.

“Hình như, hình như chị ấy về nhà cùng sếp La…” Hạ Miêu thưa dạ trả lời.

“Được, chị biết rồi.” Cúp điện thoại, Tạ Tư Toàn xoa thái dương đau nhức, sốt ruột gõ ngón tay lên bàn hội nghị lớn.

Sinh nhật tối hôm qua cô ấy và Chu Mục đều uống nhiều rượu, hai người đã lâu không gặp, lại cộng thêm tác dụng của rượu, hai người lăn lộn đến 6 giờ sáng mới ngủ, cũng may đến giây phút cuối cùng cô ấy kiên trì giơ tay lướt qua người Chu Mục, cầm chiếc điện thoại bị vứt trên thảm, đặt báo thức, sau đó 4 giờ chiều mới đến công ty.

Trước đó cô ấy đã hao tâm tốn sức để đàm phám hợp đồng quảng cáo cho Lương Yên, bên kia đã đồng ý, hẹn gặp ký hợp đồng vào chiều nay.

Căn phòng họp trống trải bật điều hòa mát lạnh chỉ có một mình cô ấy, Tạ Tư Toàn không rảnh rỗi phàn nàn về việc nhãn hàng không đúng giờ, lúc này tất cả những gì mà cô ấy có thể nghĩ đến là bầu không khí căng thẳng giữa Lương Yên và La Dịch Thành. Ngoài ra còn có những vết thương xuất hiện trên người cô mà Dylan nhắc tới.

Mãi cho đến khi nhớ ra ngày hôm đó có một người khác xuất hiện trong phòng, cô ấy mới dần thả lỏng tay, gõ tên Trần Thức trên thanh tìm kiếm.

*

Bữa cơm ăn ở nhà họ La này dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của Lương Yên.

Có lẽ vì quyết tâm từ nay về sau không còn bất kỳ liên quan nào đến La Dịch Thành nên những ưu việt trong lời nói của Vương Hoa Liên trên bàn ăn cùng với sự nhắc nhở mọi lúc, nếu Lương Yên không xử lý được thì bà sẽ tự động chắn tất cả.

Có đôi khi thật thú vị khi nhìn những người trong giếng đắm chìm trong thế giới riêng của họ từ góc nhìn của một người ngoài cuộc.

Lương Yên hối hận vì năm đó mình không đạt đến trình độ này nên đã mất đi một thú vui.

Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhìn cánh tay của La Dịch Thành thản nhiên đặt ở mép bàn bên cạnh, trong đầu hiện lên những lỗ tiêm được lớp vải che đậy.

Thật ra cô rất muốn xem phản ứng của Vương Hoa Liên khi biết đứa con trai yêu quý của mình đã mục nát từ trong ra ngoài.

Nhưng La Dịch Thành không cho cô cơ hội này, trước khi bữa tối kết thúc, anh ta ra hiệu bảo Lương Yên đi ra ngoài cùng mình.

Lương Yên, người đã sẵn sàng quậy phá La Dịch Thành khá sửng sốt khi nhìn thấy hai luật sư cung kính ở ngay căn phòng bên cạnh.

Thỏa thuận ly hôn được ký một cách quá suôn sẻ, đến nỗi trước khi rời khỏi sảnh khách sạn, Lương Yên liên tục xác nhận với luật sư xem thỏa thuận có phải thỏa thuận được soạn ban đầu hay không, nội dung có bị La Dịch Thành cố tình tráo đổi khái niệm hay không.

Đến khi nhận được câu trả lời khẳng định của luật sư cô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng vào lúc này, cô vô tình nhìn thấy chiếc xe Volvo màu đen đột ngột đỗ bên lề đường.

Tâm trạng lúc này của Lương Yên rất tốt, cô nghiêm túc cảm ơn luật sư, nhấc chân đi về phía xe đó, tuy nhiên mới đi được hai bước, cánh cửa ở ghế phụ màu đen đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước xuống.

Chiếc váy body bó sát tôn lên vóc dàng của người phụ nữ một cách hoàn hảo, khi đối phương khom lưng nói chuyện với người ngồi trên ghế lái, Lương Yên có thể tưởng tượng ra từ góc độ của Trần Thức sẽ nhìn thấy phong cảnh trên ngực cô gái đó như thế nào.

Khi khuôn mặt của người phụ nữ hoàn toàn quay lại, cô xoay người rời đi, không hề do dự dù chỉ một giây.

Từ Tử Nhu.

Hồi cấp ba, những tin đồn ly kỳ và nực cười về cô đều xuất phát từ miệng của người phụ nữ này.

Tâm trạng tốt đẹp của Lương Yên chỉ kéo dài đến nửa giờ đã sụp đổ, cô nhanh chóng đi đến chỗ đậu xe, mở cửa xe rồi đóng sầm lại.

Tiếng lốp xe cọ xát với mặt đường truyền vào tai Trần Thức, át đi lời cảm ơn của Từ Tử Nhu, Trần Thức thậm chí còn không nâng cửa sổ xe lên, gật đầu qua loa rồi đạp ga đuổi theo.

Lương Yên vốn đang cáu kỉnh, khi nhìn thấy chiếc xe màu đen theo sát xe mình qua gương chiếu hậu, cô càng giận sôi máu hơn.

Người này có tật xấu gì mà lại thích đưa phụ nữ về nhà như vậy? Đưa xong người kia còn định đưa cả cô về?

Chiếc xe vốn đang chạy quá tốc độ lại tăng tốc, vượt qua ranh giới giữa đèn xanh và đèn đỏ rồi tiến vào tiểu khu.

Nhiệt độ trong hầm để xe khác với nhiệt độ lạnh lẽo bên ngoài, Lương Yên im lặng ngồi đó, để nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống làm dịu đi sự ngột ngạt trong lòng cô.

Lối vào có ánh đèn xe quen thuộc, Lương Yên hạ cửa xe, nheo mắt châm thuốc, nhìn Trần Thức đậu xe bên cạnh xe mình, rồi lại nhìn anh xuống xe, dùng ngón tay thon dài gõ vào cửa sổ xe ghế phụ hai lần.

“Lương Yên, mở cửa.”

Giọng nói của anh trầm thấp, bình tĩnh, vang vọng trong hầm để xe trống trải, truyền đến tai cô qua cửa sổ đang mở.

Lương Yên quay mặt nhìn anh, cố tình trì hoãn qua cửa xe đang đóng ở phía đối diện, “Không nghe rõ, anh nói cái gì?’

Trần Thức không hề giằng co với anh, thân hình cao lớn của anh bình tĩnh vòng qua đầu xe, khom lưng, đưa tay qua cửa sổ, ấn nút mở khóa.

Cũng vào lúc này, cửa xe bên tay trái của Lương Yên hoàn toàn mở ra, bàn tay không cầm thuốc lá vòng qua cổ anh, mặt hướng về phía trước, hôn anh.

Cô ôm chặt, đặt thuốc lá đang cháy sang một bên, Trần Thức để mặc cô càn quét khoang miệng mình, tay phải nắm cổ tay của cô, tàn thuốc rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng xèo.

Lương Yên nổi giận cắn một cái, rút lui khi mùi máu tươi lan tỏa trong miệng hai người, dưới ánh sáng lờ mờ của hầm để xe, cô mỉm cười giống như một yêu tinh quyến rũ lay động tâm hồn.

“Đây là phí mở cửa.”