Chương 24: Tự sát

Cô dâu là bạn cấp ba của Lương yên, cô ấy rất ngoan ngoãn, phong thái giống như tiểu gia Bích Ngọc*, mặc dù ngoại hình không phải thứ khiến người ta liếc nhìn một lần liền nhớ kỹ nhưng Lương Yên vẫn nhớ rõ tên cô bạn đó.

*Tiểu gia Bích Ngọc: Tiểu gia Bích Ngọc là một thành ngữ được lưu truyền tại Trung Quốc. Tương truyền rằng đời nhà Tấn, Lưu Bích Ngọc là tiểu thϊếp của Nhữ Nam vương Tư Mã Nghĩa, nàng không xinh đẹp lắm nhưng có vóc dáng dễ nhìn, lại có tài ca xướng, múa hát tuyệt vời nên được Nhữ Nam vương sủng ái. Ông đã yêu cầu Tôn Xước sáng tác bài thơ “Bích Ngọc Ca” để ca ngợi vẻ đẹp của nàng.

Hồi năm cấp ba, Lương Yên rất thích đọc sách ngoại khóa, tâm hồn thiếu nữ khiến cô cô rất nhiều tiểu thuyết ngôn tình, Lương Chấn Hoa cho cô nhiều tiền tiêu vặt, vì thế cô mua không bao giờ ngần ngại, cũng bởi vì vậy mà có rất nhiều bạn nữ trong lớp lén lút đến mượn đọc.

Nhưng Lương Yên là người có mới nới cũ, đọc xong một quyển sách, biết hết cốt truyệt liền mất đi sự mới mẻ, cô bạn này là người đầu tiên mượn sách của cô, cuốn nào cũng giữ gìn cẩn thận, không có một vết xước nào ở góc, thậm chí còn trân trọng nó hơn cả chủ nhân của nó. Vì thế những cuốn sách cô từng đọc qua đều ở trên bàn cô bạn này, đối phương giống như một cô thủ thư nhỏ quản lý sách truyện, những cô bạn nào muốn đọc sẽ đến hỏi Lương Yên trước, sau đó đến chỗ cô bạn kia tìm sách đọc.

Tình trạng này điễn ra không lâu, không biết ai ác ý tố cáo mà một ngày nọ, giá viên chủ nhiệm đột ngột kiểm tra ngăn bàn, phát hiện trong ngăn bàn của cô bạn kia có mấy chục cuốn ngôn tình đầy màu sắc.

Giáo viên chủ nhiệm tùy tiện mở một trang có đánh dấu, tình cờ là một đoạn mô tả chi tiết chuyện nam nữ, ông thầy già gần 50 tuổi đập mạnh cuốn sách trên bục giảng, lạnh giọng hỏi cuốn sách này là của ai.

Giá ghi ở mỗi cuốn sách không hề rẻ, hơn nữa giáo viên cũng biết điều kiện gia đình của từng học sinh trong lớp, một thứ có trị giá hơn 1000 tệ xuất hiện trên bàn của cô bạn đó, chắc chắn không phải của riêng mình cô bạn đó.

Nhưng cô gái thoạt nhìn có vẻ nhỏ nhắn, yếu đuối, khi xảy ra chuyện lại không hề nhát gan, dù giáo viên có tra hỏi như thế nào thì cô bạn vẫn nhất quyết khẳng định cuốn sách đó là của mình, không liên quan đến người khác.

Thực ra lúc đó Lương Yên lo lắng hơn ai hết, giáo viên chủ nhiệm mới từ lúc phân lớp đã đối xử lạnh nhạt với cô, nếu bị phát hiện mấy quyển ngôn tình này đều là của cô, cô có thể tượng tưởng được những lời châm chọc, mỉa mai thốt ra từ miệng của đối phương.

Cuối cùng, sự kiên trì của cô gái cùng với sự im lặng kéo dài trong lớp khiến giáo viên không còn chất vấn nữa, sau khi tịch thu toàn bộ số sách thì yêu cầu cô bạn về viết một bản kiểm điểm dài một nghìn chữ, chuyện này cứ thế trôi qua.



Trên bàn không có nhiều món Lương Yên có thể ăn lắm, cô gắp một ít salad ăn tượng trưng rồi đặt đũa xuống.

Các bạn cùng lớp của cô dâu ngồi chung một bàn, sau vài ly rượu, mọi người bắt đầu trò chuyện.

“Nghe nói chú rể cũng học khóa với chúng ts? Sao tớ lại cảm thấy mình chưa từng gặp nhỉ?’

“Hình như lớp đó ở ngay dưới lớp chúng ta, lớp mấy nhỉ? Lớp 12?” Có người đặt chén rượu xuống, nheo mắt nhớ lại.

“Đúng đúng, lớp ngay dưới lớp chúng ta là lớp 12, lớp đó không phải có một cậu bạn đồng tính nam tự sát sao? Chuyện đó được trường trấn áp rất nhanh.”

“Cái gì á? Sao tớ không biết chuyện này?” Có người dịch ghế, tiến lại gần người đang nói chuyện hơn.

Chủ đề cấm kỵ này được khơi mào, rất nhiều người trở nên hứng thú, Lương Yên không có tâm trạng nghe những lời đồn thổi cũ rích này, thấy rượu vang đỏ trên bàn có vẻ ngon, cô xoay chai rượu đến chỗ mình, rót thêm một ít.

Sau khi uống hết nửa chai rượu, một cảm giác nóng rát bắt đầu dâng lên trong dạ dạy vốn rỗng tuếch. Lương Yên cầm thìa múc một ít tôm tẩm hạt điều trước mặt, cái thìa trắng sứ còn chưa kịp thu về thì cái ghế bên cạnh đã bị ai đó kéo ra.

Trần Thức khoan thai tới muộn, giữa những tiếng trêu chọc lát nữa phải uống thêm hai ly với cô dâu chú rể của người khác, anh tự nhiên che mu bàn tay cô lại, ngăn cô cử động, đồng thời gắp một ít thức ăn vào cái bát sạch sẽ của mình, bao gồm bắp cải luộc và cá tuyết, đẩy đến trước mặt cô.

Dạ dày của Lương Yên nóng bừng, mắt thấy đồ ăn gần đến miệng lại bị anh lấy đi, trước khi chất vấn hỏi anh định làm gì thì giọng nói trầm ấm của Trần Thức đã chậm rãi truyền vào tai.

“Bên trong có hạt điều, em không ăn được.”

Lương Yên liếc nhìn đĩa tôm trộn hạt điều được chuyển sang phía đối diện, tác dụng của việc thức khuya cộng thêm rượu khiến cô tự hỏi một lúc lâu, lúc này cô mới nhớ ra trong giấy xét nghiệm có hạt điều, một dấu cộng nhỏ.

Cá tuyết có vị tươi ngon, thịt săn, sau khi ăn một miếng nhỏ, cuối cùng cô cũng kiềm chế được tín hiệu phản kháng mạnh mẽ ở trong dạ dày.

Vừa đặt đũa xuống, đôi vợ chồng mới cưới cách đó không xa đã cầm ly rượu tới, mọi người trên bàn rượu đều nói chúc mừng rồi đứng dậy chào hỏi, Lương Yên dừng tay lại, nhìn về phía điện thoại đã ngừng rung trên mặt bàn.

Đây là cuộc gọi đầu tiên La Dịch Thành gọi cho cô sau khi cố tình phớt lờ cô hai ngày.

Sợ mình không nhịn được mà chửi bới trước mặt người khác, Lương Yên liên tục xin lỗi nói mình có việc cần giải quyết, sau đó cầm điện thoại bước ra khỏi phòng tiệc.

Những người phục vụ trong khách sạn cao cấp đều có phẩm chất tốt, hiểu biết, mặc dù nhìn thoáng qua đã nhận ra Lương Yên nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười dẫn cô đến cửa phòng vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh không có ai cả, Lương Yên đi vào buồng trong cùng, đóng cửa lại.

Thái độ của La Dịch Thành thản nhiên, vô tư, nghe có vẻ như anh ta rất giỏi kiềm chế tính khí của cô, sau khi nghe một loạt dài những lời chửi bới và chất vấn của Lương Yên, cuối cùng anh ta cũng cười, kiên quyết nói: “Lương Yên, tôi có thể đưa cô lên vị trí hiện tại cũng có thể khiến cô tránh người như tránh rắn rết sau một đêm, cho nên lần sau trước khi nghe điện thoại, tốt nhất cô nên suy nghĩ thật kỹ.”

Đằng sau là bức tường lạnh lẽo, Lương Yên cảm nhận được từng cơn lạnh buốt, giọng điệu dịu xuống: “La Dịch Thành, số tiền mà công ty của cha tôi nợ anh bao nhiêu năm qua tôi đã trả hết rồi, giữa hai chúng ta không có tình yêu cũng không có thù hận, tôi không hiểu tại sao anh lại trì hoãn việc ly hôn, thậm chí còn tìm Trương Y Hàm để cố tình kí©h thí©ɧ phản ứng của tôi, rốt cuộc là vì sao?”

Lương Yên nói một hơi dài nhưng La Dịch Thành lại im lặng, ngay khi cô chuẩn bị cúp máy, La Dịch Thành thản nhiên nói: “Ồ, thật sao? Sao cô biết không có hận?”

“Ý anh là gì?” Lương Yên khó hiểu cau mày.

“Lương Yên.” La Dịch Thành bật lửa, nhìn ngọn lửa màu cam đang cháy rượu, “Cô dựa vào đâu mà cho rằng sau khi hủy hoại cuộc sống của người khác cô vẫn có thể sống một cuộc sống yên ổn mà cô mong muốn?”