Chương 20: Cũng may là anh

Vấn đề trang phục còn chưa giải quyết xong nên Tạ Tư Toàn vội vàng chào ban sản xuất chương trình và một số nhân viên công tác mình quen rồi trở lại công ty. Thời gian và địa điểm rõ ràng không thích hợp để thảo luận việc riêng, nhưng tình bạn cách mạng sâu sắc mà cả hai hình thành từ năm cấp ba khϊếp Tạ Tư Toàn gần như ủng hộ vô điều kiện đối với Lương Yên.

Tóm lại, cô ấy sẽ không làm những chuyện như thuyết phục, khuyên hai người sống tốt, bởi vì cô ấy không phải Lương Yên, cũng không có cách nào xỏ giày hộ cô, đi con đường của cô.

Chương trình tạp kỹ tham gia lần này có liên quan đến việc tuyên truyền hai bộ phim, khi hai người đi ngang qua phòng nghỉ ngơi của các nghệ sĩ, Tạ Tư Toàn ra hiệu nhìn Lương Yên.

Ngồi đó là tiểu hoa Trương Y Hàm, một ngôi sao đang lên, nghe nói bối cánh của cô nàng này rất cứng, có rất nhiều nguồn tài nguyện tốt đến tay, ngay cả lần tuyên truyền bộ phim này cũng có vài người lão làng đi cùng.

Nói thẳng ra thì họ đều đang nâng đỡ cho nữ chính Trương Y Hàm này.

Lương Yên hiểu ý của Tạ Tư Toàn, đây là bảo cô kiềm chế tính khí nóng nảy của mình, đừng xen vào chuyện của người khác.

Nhưng phản ứng của Lương Yên lại là —— đã đọc, không trả lời.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô và Trương Y Hàm đứng chung cùng một sân khấu, trước đó, họ thậm chí còn chưa từng gặp mặt trực tiếp. Nhưng dù vậy thì những chủ đề xung quanh hai người vẫn luôn vô tận.

Sự việc bắt nguồn từ bộ ảnh Trương Y Hàm đăng lên mạng xã hội, cách trang điểm và trang phục rất giống với Lương Yên khi tham gia một sự kiện trước đây.

Điều cấm kỵ nhất của các sao nữ là so sánh tạo hình của họ với nhau, nhưng đối với công chúng, họ rất vui khi chứng kiến kiểu khıêυ khí©h được đưa ra bàn luận một cách công khai này.

Hơn nữa Trương Y Hàm nhận phỏng vấn của giới truyền thông còn không e dè trả lời các câu hỏi của đối phương.

Cô nàng nói mình rất biết ơn khán giả đã trao cho mình biệt danh tiểu Lương Yên, mặc dù đánh giá này có dựa trên kỹ năng diễn xuất của cô nàng hay không nhưng đây cũng là một sự động viên và ghi nhận đối với cô nàng, cô nàng cũng không hề bắt chước phong cách ăn mặc, chỉ cảm thấy nó đẹp nên mới chụp. Ngoài ra, dù những người khác mặc cùng một kiểu dáng cũng sẽ thể hiện những phong cách khác nhau, chưa kể diện mạo của cô nàng vẫn khá khác biệt so với Lương Yên.

Cuối cùng khi giới truyền thông đang thưởng thức câu trả lời phỏng vấn của cô nàng thì Trương Y Hàm để lại một câu, “Điều này cho thấy ánh mắt của tôi giống với ánh măt của cô Lương.” Rồi nở nụ cười kết thúc cuộc phỏng vấn.

Mà lúc đó Lương Yên vừa mới xuống máy bay, cô vừa quay xong một bộ phim truyền hình, lập tức chạy đi ghi hình cho một chương trình ngoài trời khác, khi micro đồng loạt hướng về phía cô, cô vẫn còn bối rối, sau khi nghe được đại khái ngọn nguồn thông tin, cô cũng chỉ bình tĩnh trả lời bằng một từ duy nhất.

Ồ.

Đây quả thực là phản ứng đầu tiên của cô vào thời điểm đó, không có cảm xúc cường điệu nào khác, nó chỉ đơn giãn có nghĩa là ồ, tôi hiểu rỗi.

Nhưng không thể đánh giá thấp khả năng nắm bắt tin đồn của truyền thông, câu trả lời chỉ một từ này bị khuếch đại vô số lần.

Vô số tiêu đề về việc Lương Yên khinh thường khi bị so sánh với Trương Y Hàm, Lương Yên dùng một từ biểu đạt sự chán ghét, cho nên khi nhìn thấy tin tức này, Lương Yên không khỏi cảm thán, chắc hẳn những phóng viên này phải đạt được điểm đọc hiểu tối đa khi đi học.

Một từ ồ có thể phẩm ra nhiều nghĩa như vậy.

Quá trình ghi hình cho chương trình diễn ra khá thuận lợi, ngoại trừ một số tình tiết không lớn không nhỏ xảy ra trong quá trình chơi game.

Các diễn viên trong hai bộ phim thành lập một nhóm, mỗi người trả lời một câu hỏi, nếu trả lời sai hoặc kết thúc thời gian đếm ngược mà không đưa ra được đáp án thì một thành viên của nhóm kia sẽ kéo sợi dây trên tay, để chậu nước phía trên đầu đối phương rơi xuống, coi như là hình phạt.

Nam nghệ sĩ cùng nhóm với Lương Yên không may trả lời sai câu hỏi, nhưng Trương Y Hàm, người kéo sợi dây thừng bởi vì mặt đất trơn trượt mà ngã xuống trước khi kéo dây, vì thế dưới tình thế cấp bách nắm cả hai sợi dây thừng.

Sợi dây còn lại được nối với chậu nước trên đỉnh đầu Lương Yên.

Người dẫn chương trình rất có kinh nghiệm, khả năng thích ứng nhanh, sau khi xác nhận Trương Y Hàm không bị thương mới nói: “Y Hàm, trò chơi này để trừng phạt đối phương chứ không phải để trừng phạt chính mình, vừa rồi cô suýt nữa đã bái chúng tôi một cái rồi.” Biến sự việc trở nên hài hước.

Sau khi chương trình kết thúc, Lương Yên đột nhiên nghi hoặc khi nhìn thấy Trương Y Hàm cầm một chiếc chăn mỏng và súp gừng với vẻ mặt xin lỗi.

Cô gái này dường như có hai khuôn mặt, không chỉ như vậy, thời điểm xuất hiện khuôn mặt thứ hai còn hoàn toàn trái ngược với các nghệ sĩ khác.

Trong làng giải trí hỗn tạp, Lương Yên đã chứng kiến quá nhiều tình bạn giả tạo, bề ngoài là bạn thân, chị em, nhưng lại không hề liên lạc với nhau một chút nào, thậm chí thỉnh thoảng còn lăng xe, muốn dẫm đối phương.

Mặc dù cô và Trương Ý Hàm không quen biết đối phương nhưng từ những hành động của cô nàng là có thể nhìn ra đối phương muốn buộc chặt với cô.

Theo lý mà nói cô nàng nên thể hiện thái độ khiêm tốn, tôn trọng tiền bối trước ống kính, sau lưng lại thực hiện một số thủ thuật nhỏ. Nhưng sự thật là trước sự chứng kiến của dư luận, cô nàng trông giống như vô tình giật dây thừng, tạo điều kiện cho giới truyền thông lợi dung tin tức này để đưa tin về tâm cơ trà xanh của mình, tuy nhiên trước cô chúng, cô nàng lại tỏ vẻ xin lỗi chân thành.

Lương Yên không lãng phí thêm thời gian vào vấn đề nhỏ này nữa vì cô đã nhận được tin nhắn từ một số xa lạ nhưng giọng điệu quen thuộc.

La Dịch Thành hỏi cô đã xem những bức ảnh đó chưa.

Lương Yên chỉ trả lời bằng một chữ.

Cút.

*

Đồ đạc được chuyển phát nhanh trong cùng thành phố giao đến đúng giờ vào chiều tối, Lương Yên vừa mở cửa ra đã bị một con vật hưng phấn đến độ lao vào trong lòng mình.

Đó chỉ là một con chó săn vàng một tuổi rưỡi, bị chủ bỏ rơi, lúc ấy Lương Yên hỏi thăm khắp trường quay, mọi người đều tỏ vẻ khó xử, nên cô đã đưa nhóc này về.

Chỉ sau khi thực sự nuôi động vật cô mới nhận ra hành vi quá đáng của mình khi giao Cún Con cho Trần Thức chăm sóc.

“Nhóc con này vừa thấy mẹ đã quên mất quả bóng cao su yêu quý của mình, rõ ràng vừa rồi nó còn chơi rất vui vẻ.” Hà Miêu bỏ đồ chơi thú cưng trong tay vào hộp đựng, cầm dây xích đi về phía cửa.

“Em cho nó ăn chưa?” Lương Yên ngồi xổm xuống, để mặc cái đuôi của nó phe phẩy trong lòng ngực mình.

“Em vừa mới đón nó ở cửa hàng thú cưng về.” Hà Miêu sờ đầu con chó lông vàng, “Có lẽ nó nhớ chị, trên đường thấy biển quảng cáo liền sủa.”

Lương Yên đứng dậy, sự mệt mỏi trên người dường như được thiên thần nhỏ màu vàng này chữa lành rất nhiều.

“Được rồi, em về trước đi.”

*

Lương Yên đột nhiên bừng tỉnh, chiếc ghế giỏ treo đang không ngừng đung đưa.

Nhìn sắc trời u ám bên ngoài, Lương Yên vừa vào bếp vừa gọi.

Khi lấy bữa tối ít calo trong tủ lạnh ra, cô chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Bữa tối trong tay bị ném lên mặt bàn, Lương Yên nhanh chóng bước ra ngoài phòng khách, nhìn thấy cánh cửa lớn mở, sợi dây keo dài trên mặt đất.

Bụng dưới truyền đến cảm giác đau nhức quen thuộc, nhưng cô căn bản không quan tâm, cầm điện thoại đi ra ngoài.

Chú chó vàng luôn thông minh nên không có gì ngạc nhiên khi nó biết cách mở cửa, nhưng điều khiến Lương Yên lo lắng chính là hoàn cảnh xung quanh gần như xa lạ đối với cô, huống chi con chó vừa mới đón từ cửa hàng thú cung về đây không lâu.

Ánh sáng trong tiểu khu dịu nhẹ, mờ ảo, dường như chỉ đủ để làm nổi bật thảm thực vật tươi tốt nên thơ xung quanh, Lương Yên bật đèn pin, vừa đi vừa gọi.

Gió đêm mát lạnh thổi tung tóc trên vai cô, ngay khi Lương Yên chuẩn bị từ bỏ việc tìm kiếm, định đến phòng bảo vệ xem camera thì cô nhìn thấy bóng dáng màu vàng quen thuộc ở một góc trong đình hóng gió.

Chẳng qua bên cạnh còn có một người đàn ông cao gầy.

Lúc này đối phương đứng ngược sáng, đường nét trên khuôn mặt và đôi mắt ẩn dưới mái che, Lương Yến đến gần hơn, muốn qua đó nói một tiếng cảm ơn.

Nhưng vừa bước lên cầu thang cô liền cảm thấy bụng mình đau nhức, giống như bị một chiếc nón sắt đập vào người, khiến cô phải bám vào cây cột bên cạnh mà cúi xuống.

Lương Yên không có thời gian để suy nghĩ xem là do ăn nửa que kem kia hay do chậu nước lạnh bất ngờ hôm nay khiến kinh nguyệt của cô đến sớm, một dòng nước nhớp nháp chảy ra từ thân dưới của cô.

“Lương Yên!”

Trần Thức chạy tới, ôm eo cô trước khi cô hoàn toàn ngã xuống mặt đất.

Cơn chóng mặt dữ dội khiến sắc mặt của Lương Yên trắng bệch, cơn đau âm ỉ ở bụng dưới khiến cô không nói nên lời.

Khi vầng trán đầy mồ hôi của cô áp vào ngực anh, Lương Yên nghĩ, cũng may là anh.