Chương 30

Khi Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc đến đài phát thanh, bên trong không chỉ có một mình Chu Văn Vũ.

Cậu ta chỉ vào hai nam sinh: “Đây là Đặng Tự Thăng của lớp 12/7 và Đường Toàn Hồng của lớp 12/8, để bọn họ tham gia cùng hai cậu đi nhé.”

Lâm Bạch Du gật đầu với họ.

Còn Tần Bắc Bắc lại biết bọn họ rồi: “Hai người đọc nhiều hơn một chút cũng không thành vấn đề gì đâu, đúng không?”

Đặng Tự Thăng không ngừng nhìn cô ấy, vừa nghe xong lập tức nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi, con trai mà làm nhiều một chút cũng là chuyện nên làm.”

“Vậy các cậu có muốn học cách sử dụng không?” Chu Văn Vũ hỏi.

“Có gì cần phải học đâu chứ? Chỉ cần đọc vào micro là được, đơn giản thôi.”

Tần Bắc Bắc nhìn về phía Lâm Bạch Du: “Cậu có muốn làm quen trước một chút không?”

Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút: “Tớ sẽ thử trước.”

Chuyện gì cũng phải làm thử trước, để lỡ giữa chừng xảy ra sai sót gì đó.

Lần này cô phải đọc trước toàn trường, nếu như vì không quen mà để xảy ra sai sót, nói ra ngoài không chỉ ảnh hưởng không tốt, mà cũng thể hiện rõ cô không kính nghiệp. Nếu như đã nhận công việc này rồi, thì phải làm tốt nó.

Micro được sử dụng để đọc bản thảo và không cùng một loại với micro nhỏ được giáo viên sử dụng cho bài giảng, có thể được đặt trên bục, chỉ cần đối diện với nó nói là được.

Lâm Bạch Du thử bật công tắc, rất đơn giản.

Vốn dĩ trong đài phát thanh có bảy người, bốn nam ba nữ, lần này hai nữ sinh đều đăng ký thi đấu cho lớp nên xin vắng mặt.

Một cô gái khác hai ngày trước đã xin nghỉ ốm, hôm nay mới đến. Đó là lý do tại sao Chu Văn Vũ lại trực tiếp đến tìm Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc.

Chu Văn Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Không sao đâu, hai cậu đi đến phòng học trống chuyển bàn ra sân thi đấu đi, sáng nay chỉ cần đọc một lúc là được, buổi chiều các cậu phải nỗ lực nhé. Tôi cũng có mua một ít kẹo ấm giọng, hai người nhớ ăn nhé.”

Tần Bắc Bắc kinh ngạc: “Cậu làm đội trưởng có tâm thật đấy.”

Chu Văn Vũ bình thản chấp nhận: “Dĩ nhiên là phải dốc sức rồi, đây là năm cuối cùng mà.”

Cậu ta nói xong mới phát hiện thấy Liêu Yến đang đứng ở cửa, lại hỏi thêm hai câu về chuyện bị bệnh, Liêu Yến trả lời rồi lại nhìn về phía Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc.

“Tôi khỏi rồi, còn cần tôi không?”

Chu Văn Vũ “á” một tiếng: “Lúc trước cậu bị bệnh, tôi tưởng hôm nay có thể cậu không tới, cho nên đã mời bọn họ rồi.”

Liêu Yến gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Cô ta lướt mắt qua mái tóc của Tần Bắc Bắc, rồi nói: “Vậy thì tôi đi trước đây, vừa lúc có thể đi xem thi đấu.”

Chiếc bàn nhanh chóng được chuyển xuống tầng dưới tòa nhà hành chính.

Tòa nhà dạy học cấp ba nằm bên ngoài tòa nhà hành chính, vì vậy để đến sân thi đấu, trước tiên phải đi qua tòa nhà hành chính, mọi người đều nhìn thấy họ.

Nhìn thấy Tần Bắc Bắc và Lâm Bạch Du xinh xắn đứng ở đó, một học sinh nhiệt tình nói: “Hôm nay tôi viết có một tờ giấy nhỏ, các cậu nhớ đọc nhé.”

“Nếu cậu viết bảy tám cái, thì chắc là có thể đọc một cái của cậu. Năm ngoái tôi viết ba tờ, còn không đυ.ng đến được một tờ nào!”

-

Ngay sau đó, một nam sinh đi tới: “Chu Văn Vũ, còn tôi thì sao?”

Lâm Bạch Du vốn tưởng rằng lại là một người cô không biết, nhưng ngay khi đối phương đến gần, một hình ảnh hiện lên trong trí nhớ của cô.

Chàng trai này dường như đã từng dây dưa qua lại với Tần Bắc Bắc, khi cô và Tần Bắc Bắc mới quen biết nhau.

“Tại sao tôi không được chọn?” Cậu ta hỏi.

“Gia Tuấn.” Chu Văn Vũ kêu lên một tiếng: “Cái đó, cậu và bạn học Tần trước đây có chút không vui vẻ, cho nên tôi không tìm cậu.”

Tần Bắc Bắc ôm ngực quay mặt đi, không thèm nhìn cậu ta.

Chu Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Tần Bắc Bắc, trong mắt cậu ta lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô ấy hôm nay còn đẹp hơn trước kia nữa: “Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện quan trọng.”

Còn Liêu Yến quay ngược trở lại từ đám người bước ra: “Không phải là bọn họ sợ sao?”

Sắc mặt Chu Gia Tuấn sa sầm lại, liếc mắt nhìn Liêu Yến một cái: “Chu Văn Vũ, tôi muốn hỏi, tôi và Bắc Bắc cũng không có chuyện không vui. Tôi không chấp nhận việc cậu loại trừ tôi như thế này.”

Chu Văn Vũ đau cả đầu.

Cậu ta cũng không hiểu, mỗi năm ai nấy phải đọc bài văn ở đại hội thể thao cũng đều không hề cam tâm tình nguyện, vậy tại sao năm nay lại nhất quyết phải tham gia.

“Tại sao hai người bọn họ làm được, mà tôi lại không làm được?” Chu Gia Tuấn chất vấn, chỉ về phía hai người Đặng Tự Thăng: “Nếu không thì chọn một cách công bằng đi.”

Lâm Bạch Du kéo Tần Bắc Bắc, thấp giọng hỏi: “Có phải cậu ta muốn ở cùng với cậu không?”

Tần Bắc Bắc không phủ nhận, khép nép khẽ gật đầu.

“Vậy tôi sẽ nói một câu công bằng, Gia Tuấn vẫn rất giỏi trong lĩnh vực này. Nếu như đã là chuyện không vui của cả hai người, tại sao cậu lại còn giữ một người kia?” Liêu Yến đột nhiên nói.

Lâm Bạch Du cau mày.

Ý nghĩa của câu nói này nếu nghe kỹ thì không thể rõ ràng hơn được nữa.

Liêu Yến mỉm cười: “Tôi chỉ hỏi thôi, không có ý gì khác đâu.”

Lâm Bạch Du thì lại không quan tâm nữa, cô nghe thấy liền cười, nhìn cô ta, bình tĩnh nói: “Bởi vì cần hai cô gái.”

Liêu Yến trả lời: “Tại sao, một cô gái là được rồi.”

“Một người quả thật là được rồi.” Tần Bắc Bắc tràn ngập vui mừng, một chuyện hiển nhiên như vậy còn ẩn ý cái gì nữa chứ: “Tinh Tinh, tớ có thể không đi, tớ sẽ đặc biệt đi quạt gió và rót nước cho cậu.”

Nếu nói đàng hoàng, nói thẳng ra, cô ấy có thể cùng với Lâm Bạch Du rút lui, vốn dĩ chỉ là một công việc ngoài lề mà thôi. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.



Nhưng úp úp mở mở như thế này đã khiến cô ấy không vui rồi. Cho dù bản thân Tần Bắc Bắc không làm, cô ấy cũng vẫn sẽ khiến người ta không được yên ổn.

Thì ra là ban nãy lúc Liêu Yến rời đi, thực ra trong lòng cũng không vui đúng không.

Mọi người đều có thể thấy những người đang đứng ở chỗ phát thanh có gì đó không đúng lắm, càng ngày càng có nhiều bạn học dừng lại xem.

Liêu Yến bị cô ấy khıêυ khí©h, trong lòng nổi giận đùng đùng: “Vậy tôi cũng muốn hỏi, tại sao chỉ cần một cô gái là được, mà phải là người ngoài, tôi không được sao?”

Cô ta chỉ vào Lâm Bạch Du.

Khoảng trống dưới cầu vượt khu hành chính bỗng dưng yên tĩnh lại.

Lâm Bạch Du đứng bên cạnh Tần Bắc Bắc, so với vẻ ngoài quá cá tính của cô ấy, cô dịu dàng hơn rất nhiều, ngoan ngoãn và trong sáng, trông có vẻ rất dễ nói chuyện.

Mọi người đều cảm thấy hoặc là Tần Bắc Bắc đã giúp cô ra mặt, hoặc là cô cũng không làm.

Mà Lâm Bạch Du chỉ nhìn về phía Chu Văn Vũ lễ phép lên tiếng: “Bạn học Chu, là cậu đến nhờ vả chúng tôi, tôi hi vọng cậu có thể xử lý tốt chuyện nội bộ.”

Cô không muốn vô duyên vô cớ trở thành mục tiêu.

Chu Văn Vũ nhìn những người đang đứng xem xung quanh liền trở nên lo lắng: “Có chuyện gì thì lên lầu rồi hẵng nói tiếp.”

Chu Gia Tuấn giữ Liêu Yến lại: “Lên lầu nói làm gì, cứ việc nói ở đây đi.”

Cậu ta không muốn Liêu Yến phá hỏng chuyện của mình, cậu ta muốn làm cùng với Tần Bắc Bắc, nếu ép Tần Bắc Bắc đi, cậu ta còn lãng phí tâm tư tranh cãi cái gì chứ?

Chu Văn Vũ lớn tiếng nói: “Nếu cậu muốn ở đây thì không cần phải nói nữa.”

Cuối cùng, nhóm người cũng đi vào hành lang của tòa nhà hành chính.

Những bạn học đứng xem cũng đi theo phía sau, vì dù sao bọn họ cũng không có quyền ngăn cản các sinh viên đến tòa nhà hành chính.

Vừa bước vào trạm phát thanh, Chu Gia Tuấn đã lên tiếng: “Tôi nghĩ Bắc Bắc và bạn học Lâm làm cùng nhau đã rất ổn rồi, tôi chỉ không phục việc sắp xếp những nam sinh bên ngoài khác đến làm tạm.”

Liêu Yến tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu chẳng qua là muốn ở cùng Tần Bắc Bắc, được rồi, vậy cứ để cậu ta rút lui là được.”

Lâm Bạch Du, người bị chỉ vào, thực sự cảm thấy không nói nên lời.

Tần Bắc Bắc còn trực tiếp hơn: “Đừng gọi tôi là Bắc Bắc, hãy gọi tôi là bạn học Tần.”

Cô ấy khoác lấy cánh tay của Lâm Bạch Du, đảo mắt một cái: “Nếu như Liêu Yến nói thẳng là mình muốn lên làm, chúng ta cứ để cậu ta làm là được. Cậu ta cứ nhất quyết phải làm ầm ĩ ra, cứ như thể chúng ta đang giành của cậu ta vậy.”

Tần Bắc Bắc vẫn cảm thấy mình đã bị oan uổng, là Chu Văn Vũ tìm đến bọn họ, cô ấy còn nghĩ rằng trong nội bộ đội phát thanh của bọn họ đã đồng ý hết rồi.

“Nếu cả hai chúng ta đều rút lui, tờ giấy cậu viết cho Tùy Khâm, có thể không được chọn rồi. Cậu phải kiên trì đấy.”

Lâm Bạch Du: “Tại sao cậu không kiên trì cùng với tớ?”

Tần Bắc Bắc: “Tớ không muốn ở cùng Chu Gia Tuấn, cậu ta thật là phiền phức.”

Lâm Bạch Du đã nhìn ra rồi, Chu Gia Tuấn đang nhắm vào Tần Bắc Bắc, nhưng Liêu Yến lại muốn bọn họ rời đi.

Tần Bắc Bắc cũng muốn ở cùng cô, cô không muốn vì cô muốn đọc bức thư cho Tùy Khâm mà đặt bạn của mình vào tình huống như vậy.

“Tớ không đọc cũng không sao. Tớ có thể cổ vũ Tùy Khâm trên sân thi đấu.” Lâm Bạch Du nhìn về phía Chu Văn Vũ: “Chúng tôi về trước đây, hoặc là các cậu tự mình thu xếp.”

Chu Gia Tuấn khó khăn lắm mới nắm bắt được cơ hội này, vừa nhìn thấy Tần Bắc Bắc chuẩn bị rời đi, cậu ta lập tức nói: “Bắc Bắc, cậu không thể đi được!”

“Bắc Bắc, cậu không muốn ở bên cạnh tớ đến như thế sao?” Cậu ta ở phía sau nói vọng lên.

Tần Bắc Bắc không quay đầu lại.

Cô ấy nhẫn tâm và máu lạnh như vậy khiến Chu Gia Tuấn trong thoáng chốc liền tức giận, tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay cô ấy. Cậu ta là con trai, dù không luyện tập thể thao thì sức lực của cậu ấy cũng mạnh hơn Tần Bắc Bắc.

Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Tần Bắc Bắc vốn đang khoác tay Lâm Bạch Du, hai người đã bước ra khỏi cửa rồi, liền bị động tác không lường trước được của cậu ta kéo lại, đến mức lảo đảo lùi về phía sau.

Cánh tay của cô ấy bị tóm đau nên vô thức nắm chặt cổ tay Lâm Bạch Du, nhưng lại sợ cô đau nên buông ra.

Lúc chạm cửa đài phát thanh, Tần Bắc Bắc cảm thấy có gì đó không ổn. Cô ấy thấy mọi người đang tròn xoe mắt, vẻ mặt sững sờ và ngạc nhiên.

Thế giới của cô ấy dường như được cố tình làm chậm lại.

Bộ tóc giả màu đen với những lọn xoăn nhỏ rơi xuống đất, mái tóc đen vô cùng bắt mắt trên nền gạch trắng.

Lâm Bạch Du quay lại, nhìn thấy bộ dạng của Tần Bắc Bắc, đồng tử cô đột nhiên co rút lại, tất cả manh mối vô tình tập hợp lại và trở thành sự thật.

“Nếu ai đó cạo tóc hết của cậu, biến nó thành một cái đầu trọc, cậu có bằng lòng không?”

“Thật đấy, nói không chừng còn cạo trọc đầu... tại sao cậu không nói gì thế?”

-

Thế giới dường như đột nhiên trở lại với tốc độ bình thường, hành lang bỗng trở nên ồn ào.

“Ôi chúa ơi!”

“Cậu ta không có tóc à???”

“Tần Bắc Bắc luôn đội tóc giả sao?”

“Trước đây cậu ta kiêu ngạo như vậy, đây còn có thể là một trong những hoa khôi của trường sao?”

“Thật ra bây giờ cậu ta cũng không xấu, nhưng so với trước đây, đáng sợ quá...”

Chu Gia Tuấn sững sờ tại chỗ. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Làm thế nào, làm thế nào lại như vậy được?

Cậu nhanh chóng thu tay của mình lại.



.

Liêu Yến kêu lên: “Tại sao cậu lại trọc đầu?” Nói xong cô ta liền che miệng lại ngay: “Tôi xin lỗi, tôi lỡ lời rồi.”

Từng câu đối thoại có tốt có xấu, Lâm Bạch Du nhìn thấy Tần Bắc Bắc từ cửa trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất.

Lâm Bạch Du mím môi, cởi đồng phục học sinh, ngồi xổm xuống, quấn lấy cô gái.

Suốt quá trình Tần Bắc Bắc không nói tiếng nào, giống như một con búp bê vô hồn.

Nghe bên ngoài có tiếng bàn tán, Lâm Bạch Du không khỏi quay đầu nhìn ra ngoài: “Trường học cũng không nói là không được phép để kiểu tóc như vậy, sao lại mọi người lại nhiều lời như thế?”

“Người ta để kiểu tóc nào thì liên quan gì tới mấy người, cứ léo nha léo nhéo! Cho dù không có một sợi tóc nào, nhìn cũng đẹp hơn mấy người!”

Hầu hết các học sinh đều bị sốc, nghe thấy câu này, bọn họ cũng im lặng.

Nhưng luôn có những người thích hóng hớt, không thích cách hành xử của Tần Bắc Bắc trước đây.

Nhìn thấy bộ dạng sững sờ của Chu Gia Tuấn, chỉ có thể tự mình lên tiếng nói: “Vậy các người trốn đi để làm gì? Để chúng tôi xem nữa đi?”

“Cậu là ai thế?”

Một nam sinh mà Lâm Bạch Du không quen biết bước ra ngoài, trực tiếp nhặt bộ tóc giả trên mặt đất lên, cầm trên tay, ném qua ném lại.

“Thật sự là tóc giả nè.” Cậu ta cười vô cùng ác ý: “Lúc trước từ chối tôi thanh cao biết bao nhiêu, hóa ra là như thế này.”

Cậu ta lại đi đến và muốn kéo Lâm Bạch Du ra.

“Bạn... Bạn học Lâm, cậu kích động như vậy, không phải cậu cũng đội tóc giả đó chứ?”

Lâm Bạch Du đang nghiêng mặt ra cửa, ôm lấy Tần Bắc Bắc, vì vậy tay của cậu ta trực tiếp kéo mái tóc đuôi ngựa của cô lên.

Có những người muốn ngăn cản nhưng lại không đủ gần.

Lâm Bạch Du biết cậu ta định động tay động chân, nhưng cô không có ý định né tránh, bởi vì chỉ cần cô nhích ra, Tần Bắc Bắc sẽ bị lộ mất.

Giọng nói của Tần Bắc Bắc trong bộ đồng phục học sinh.

“Tinh Tinh.”

Cùng lúc đó, một thứ gì đó nhắm chuẩn một cách chính xác lướt qua đám đông, đập vào mu bàn tay của Trương Bộ.

Trương Bộ đau đớn rụt tay lại, nhìn thấy vật trên mặt đất hóa ra là một viên sỏi, liền lớn tiếng hét lên: “Là ai? Mẹ nó ai đã ném ——”

Cậu ta nhìn thấy thiếu niên vì chiều cao của mình mà nổi bật ở phía sau đám đông.

Mọi người đều tự động nhường đường.

Tùy Khâm đứng đó, nhìn cậu ta chằm chằm.

Trong giọng điệu của anh có một cảm giác áp bức không thể phớt lờ: “Cậu vươn tay ra nữa thử xem.”

Cách một nhóm học sinh, hai người đứng song song.

“Là Tùy Khâm ném cậu ta đấy.”

“Ném hay lắm, có lẽ là do luyện ném bóng mà thành.”

“Chẳng lẽ Lâm Bạch Du thật sự đang theo đuổi cậu ta?”

Mối quan hệ giữa Lâm Bạch Du và Tùy Khâm, rất nhiều người trong trường đều biết, Lâm Bạch Du mỗi ngày đều mang bữa sáng đến cho Tùy Khâm, lần trước ở phòng tập thể dục, Tùy Khâm còn mang cơm đến cho Lâm Bạch Du. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

“Là do Trương Bộ đã cư xử quá đáng!”

“Bắt nạt con gái nhà người ta thì có bản lĩnh gì chứ.”

“Không phải vì Tần Bắc Bắc đã từ chối cậu ta sao? Bây giờ nhìn thấy cậu ấy như thế này, nên giậu đổ bìm leo.”

“Tùy Khâm ném hay lắm.”

Khi Lâm Bạch Du nghe thấy tên của Tùy Khâm, cô quay lại, chỉ cần nhìn một phát đã thấy anh trong đám đông.

Như thể có Tùy Khâm ở đó, cô đã yên tâm rồi.

Giống như trong mơ của cô, anh là vị cứu tinh được cô lựa chọn.

“Vị cứu tinh của tớ đã đến rồi.”

-

Người cuối cùng đối đầu với Tùy Khâm đã rời khỏi trường học. Tuy Tùy Khâm bị thương ở mặt, nhưng tin đồn cũng lan ra vào ngày hôm đó, Mã Hoành và những người khác hoàn toàn không hề đánh anh.

Bây giờ trong trường đều biết rằng anh không dễ nói chuyện.

Trương Bộ do dự, vốn dĩ bởi vì bất mãn mà bốc đồng, bị nhiều người nhìn mình với ánh mắt chỉ trích như vậy, cậu ta cũng đã hối hận lắm rồi.

Khi nhìn vào mắt Tùy Khâm, cậu ta luôn cảm thấy nếu mình lại vươn tay ra, có thể thứ tiếp theo bị đập trúng chính là đầu của cậu ta.

Trương Bộ có giác quan thứ sáu mạnh mẽ đối với nguy hiểm. Cậu ta không muốn động vào Tùy Khâm, ngay cả khi cậu ta không biết đối phương nguy hiểm đến mức nào.

“Không giơ thì không giơ.” Trương Bộ nghẹn họng, quăng bộ tóc giả trong tay cậu ta xuống: “Đây là thứ mà Tần Bắc Bắc đã đội.”

Sau khi nói xong, cậu ta cảm thấy phía sau mình có động tĩnh, lập tức tránh đi.

Trương Bộ còn chưa kịp vui mừng vì đã tránh được cú đá, bởi vì cậu ta không tránh được nắm đấm vung ra tiếp theo đó của Phương Vân Kỳ.

Còn kèm theo hai từ - “Ngu ngốc!”

------oOo------