Chương 29

Ngày hôm sau, Lâm Bạch Du nhìn thấy Tần Bắc Bắc đã thay một chiếc mũ mới.

Hôm nay, cô ấy đang đội một chiếc mũ bucket, khuôn mặt nhỏ nhắn được che lấp bên trong đó, nếu cô ấy cúi đầu, thì nhìn sơ qua sẽ không biết đó là cô ấy.

Khi Phương Vân Kỳ nhìn thấy thì có hơi sững sờ, còn tưởng rằng là bạn học lớp khác: “Bạn học, chủ nhân của vị trí này tính khí rất nóng nảy, cẩn thận cậu ấy sẽ tức giận đấy.”

“Phương Vân Kỳ!” Tần Bắc Bắc quay đầu lại: “Tôi nóng tính à?”

“??”

Phương Vân Kỳ hiểu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lập tức phủ nhận lời vừa rồi của mình: “Cậu nghe lầm rồi, tớ nói là người sau lưng cậu ấy mà.”

Những lúc như thế này, anh em là dùng để chắn bão.

Tùy Khâm chỉ lười biếng liếc nhìn, không thèm để ý tới cậu ấy.

Lâm Bạch Du cảm thấy Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ giống như một đôi hề, mới nói được vài ba câu đã cãi nhau rồi, Phương Vân Kỳ không giỏi ăn nói, rất dễ đắc tội Tần Bắc Bắc.

Trong lúc hai người bọn họ đang dây dưa với nhau, cô quay đầu lại hỏi: “Tùy Khâm, đêm qua cậu có nhìn thấy những vì sao không?”

Lâm Bạch Du đã phải nhìn lên trời chụp rất lâu mới chụp được, bởi vì bây giờ trong thành phố ban đêm cũng rất khó nhìn thấy được các ngôi sao.

Tùy Khâm gật đầu: “Thấy rồi.”

Lâm Bạch Du nói: “Vậy cậu có giấc mơ đẹp không?”

Tùy Khâm hỏi thẳng: “Ở trong mắt cậu, thế nào mới gọi là giấc mơ đẹp?”

Lâm Bạch Du “hả” một tiếng: “Phải nói thế nào đây nhỉ, khi nằm mơ cậu sẽ biết là giấc mơ đẹp hay là ác mộng rồi, là tốt hay xấu, tự mình hiểu mà.”

Thiếu niên trước mặt tựa vào lưng ghế, từ môi mỏng lười biếng thốt ra một câu: “Một đêm không mơ thì sao?”

Lâm Bạch Du hơi sững sờ, nghĩ đến lời Tùy Khâm trong mơ đã nói.

“Trí óc con người bao la như vũ trụ. Em tưởng rằng mình không có nằm mơ, chẳng qua chỉ là em không nhớ được mà thôi, giống như những hành tinh chưa được khám phá nhưng vẫn đang tồn tại.”

Bây giờ, cô lại tặng nó cho Tùy Khâm ở thực tế.

Tùy Khâm trầm ngâm nghĩ: “Nó không giống với những lời cậu sẽ nói ra.”

Bởi vì vốn dĩ đâu phải cô nói, Lâm Bạch Du nhìn anh một lúc rồi nói thật: “Ở trong mơ tôi nghe cậu nói như vậy đấy. Cho nên không phải ác mộng, vậy có thể coi là chuyện tốt.”

Tùy Khâm “à” một tiếng: “Vẫn không thể xem là vậy được.”

Lâm Bạch Du không muốn thuyết phục anh nữa, chống khuỷu tay lên sách: “Nếu cậu mơ thấy tôi, thì chắc chắn đó là một giấc mơ đẹp.”

Dù sao khi anh mơ thấy cô, cũng có thể giống như lúc cô nằm mơ vậy, mà Tùy Khâm trong mơ, có tiền, có địa vị, anh là giáo sư Tùy được mọi người kính trọng.

Những câu này lọt vào lỗ tai Tùy Khâm lại trở nên mập mờ không thể giải thích được.

Làm gì có chuyện cô nói thẳng ra hết với một nam sinh khác như vậy.

Tuy nhiên, anh lại biết rõ ràng rằng Lâm Bạch Du không có ý gì khác.

Giống như việc chuyển dời vết thương, giấc mơ của cô cũng là một điều kỳ diệu khó bề tưởng tượng nổi.

Giấc mơ của anh thì lại không nhất định là thế.

-

Tần Bắc Bắc và Phương Vân Kỳ ồn ào xong, cuối cùng Tần Bắc Bắc đã giành được chiến thắng thứ mấy nghìn từ người bạn cùng lớp bấy lâu nay.

Tề Thống chế nhạo: “Kỳ Tử, cậu không ổn rồi.”

Phương Vân Kỳ nói: “Tôi là một học sinh thân thiện, quan tâm đến bạn nữ, tôi nhường cậu ta đấy.”

Tề Thống: “Vậy tôi sẽ hỏi, Tần—”

Phương Vân Kỳ che miệng cậu ta lại, không nói nên lời: “Cậu không muốn nhìn thấy tôi ổn à, vẫn là A Khâm tốt, không hề phá đám tôi.”

Tề Thống xé toạc sự thật: “A Khâm là lười nói chuyện với cậu. Cậu ấy mà có thời gian như vậy thì đã đi nói chuyện với bạn học Lâm từ đời nào rồi.”

Phương Vân Kỳ nhìn sang bên trái.

Lâm Bạch Du ngồi ngược ghế lại, dựa người vào lưng ghế, tay dựng quyển sách trên bàn Tùy Khâm lên, chống đỡ khuôn mặt trắng như sứ.

Tùy Khâm dựa vào ghế.

Hai người một cao một thấp đang nhìn nhau.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ lười nhác chiếu sáng từng sợi tóc của hai người bọn họ.

Thật sự rất đẹp, Phương Vân Kỳ nghĩ.

Khi cậu ấy còn chưa trưởng thành, cậu ấy thường nghĩ đến cảnh tượng nam sinh nữ sinh ngồi trong lớp, đưa mắt nhìn nhau rất đẹp.

-

Nhà trường đã sắp xếp để đại hội thể thao bắt đầu vào thứ Năm và kết thúc vào thứ bảy, đúng ngay kỳ nghỉ cuối tuần.

Ngày thứ tư, tự nhiên tin tức Lâm Bạch Du và Tần Bắc Bắc nhận nhiệm vụ phát thanh đọc bản thảo lần này bị truyền ra ngoài.

Đài phát thanh của trường là một văn phòng nhỏ trong tòa nhà hành chính, hình vuông, rất nhỏ nhưng cũng đủ để phát sóng.

“Tất cả các bài viết đều nói được.” Chu Mạt lướt Tieba: “Tôi đọc rồi, mọi người đều thích nghe nghe mỹ nữ đọc giấy nhớ, bọn họ nhất định sẽ gửi bản thảo thôi.”

Tần Bắc Bắc sờ lên chiếc mũ mới thay hôm nay, nhíu mày: “Vậy liệu sau ngày đó cổ họng của chúng ta sẽ khàn tới mức không thể nói chuyện được nữa không?”

Lâm Bạch Du cũng có xem qua.

Thực ra cũng có ý kiến

không đồng tình nhưng đa số đều cho rằng nữ sinh xinh đẹp thì sẽ bổ mắt hơn, dù sao đọc phát thanh thì ai đọc cũng thế.

Điều mà Lâm Bạch Du lo lắng là liệu cổ họng của cô có bị hỏng không, cô còn phải cổ vũ cho Tùy Khâm nữa.



Tần Bắc Bắc ngẫm nghĩ: “Rất có thể đấy!”

Cô ấy lập tức mở điện thoại và tìm Wechat của Chu Văn Vũ: [Phải thu xếp thêm hai nam sinh có giọng hay, bọn họ sẽ phụ trách nhiều hơn.]

Chu Văn Vũ: [?? Để tôi hỏi thử.]

Tần Bắc Bắc: [Nếu cậu không tìm được, tôi sẽ tự mình đi tìm, chẳng lẽ đài phát thanh không có người nào có thể lên sao.]

Chu Văn Vũ: [Tất nhiên là có thể rồi!]

Tần Bắc Bắc hài lòng: [Được.]

Cô ấy đặt điện thoại xuống và cười khúc khích: “Được rồi, Tinh Tinh, hai chúng ta chịu trách nhiệm đọc một số ghi chú nhỏ dễ thương thôi, chẳng hạn như lời tỏ tình, chuyện yêu thầm của các nữ sinh.”

Lâm Bạch Du cũng không khỏi mong đợi đến ngày đó.

Trường cấp ba nơi cô ở lúc trước không có đại hội thể thao, có thời gian thì đều dành hết cho việc học tập trên lớp. Các thầy giáo viên chỉ mong sao có thể tận dụng luôn cả tiết tự học.

Trường Trường trung học phổ thông số 8 tuy cũng chú trọng đến công tác giảng dạy nhưng những hoạt động nên có cũng không hề bỏ qua.

Nghe nói lớp 10, 11 còn được đi chơi xuân và đi chơi thu, lớp 12 vì chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học nên không có những hoạt động này.

“Về phần của Tùy Khâm, đương nhiên là cậu tự viết rồi tự đọc chứ nhỉ.” Tần Bắc Bắc nói đùa: “Nếu những cô gái khác cũng viết về Tùy Khâm, chúng ta không cần phải đọc.”

Lâm Bạch Du lên tiếng: “Tớ sẽ đọc.”

Chu Mạt kinh ngạc: “Tại sao?”

Nếu cô thích một người nào đó, cô chắc chắn sẽ không vui khi những cô gái khác thể hiện điều đó ra, đây là chuyện thường tình của con người.

Lâm Bạch Du khẽ ậm ừ, có chút xấu hổ: “Bởi vì tớ muốn Tùy Khâm biết có nhiều người thích cậu ấy, cậu ấy rất tốt.”

So với sự khó chịu trong lòng cô ấy, điều này còn quan trọng hơn nữa.

“À...” Chu Mạt nghe mà đỏ cả mặt.

Tần Bắc Bắc sững sờ: “Tớ đã học được rồi, Tinh Tinh.”

Lâm Bạch Du vốn dĩ vẫn còn bình thường, nhưng khi bị bọn họ một ca một phụ họa, khiến tai cô nóng bừng lên: “Không có gì đâu.”

Tần Bắc Bắc cười: “Đúng, đúng, không có gì đâu mà!”

Không có gì mới lại đấy.

Tùy Khâm phải may mắn thế nào mới có thể gặp được Lâm Tinh Tinh.

-

Sáng thứ năm không có giờ tự học sớm, nhưng vẫn có nhiều học sinh đến lớp sớm, tự giác học tập.

Lâm Bạch Du đặc biệt dậy muộn mười lăm phút, bởi vì Tùy Khâm thường đến muộn khoảng mười lăm phút.

Biết hôm nay cô không phải đi sớm, Liễu Phương còn cố tình dậy nấu sủi cảo, hỏi cô: “Con có thể ăn được bao nhiêu?”

Lâm Bạch Du suy nghĩ một chút: “Năm cái.”

Liễu Phương không hài lòng nói: “Chỉ có năm cái, cũng không ăn nhiều thêm một chút. Con xem con gầy kìa, mẹ bỏ cho con tám cái.”

“Tám là quá nhiều rồi đó, mẹ.” Lâm Bạch Du đang suy nghĩ phải làm sao, nhưng lại thay đổi lời: “Mẹ bỏ hai mươi cái đi.”

Cô giơ ngón tay và tính thử. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Một cái sủi cảo mẹ cô gói rất lớn, một lần cô ăn năm cái là đủ rồi, sức ăn của con trai chắc không ít, không biết mười lăm cái có đủ cho Tùy Khâm ăn hay không.

Liễu Phương: ?

Lâm Bạch Du mở to đôi mắt lấp lánh nhìn bà bằng: “Con mang đi chia cho bạn bè một chút, sủi cảo của mẹ làm là ngon nhất trên thế giới.”

Liễu Phương xấu hổ: “Đi ra ngoài không được nói như vậy đâu đấy.”

Lâm Bạch Du cười: “Con đâu có nói dối.”

Cô cầm hộp giữ nhiệt ở nhà mang đến trường, vừa đi đến hành lang bên ngoài lớp 12/1 thì bị gọi lại: “Tinh Tinh, Chu Văn Vũ đang tìm chúng ta, mau lại đây.”

Lâm Bạch Du quay đầu lại, ánh mắt cố định vào đầu tóc của cô ấy.

Tần Bắc Bắc biết cô đang nhìn cái gì, cười hỏi: “Kiểu tóc mới của tớ như thế nào?”

“Đẹp đấy. Lúc trước là do cậu đến tiệm uốn tóc cho nên mới đội nón cả ngày à?” Lâm Bạch Du nhìn mái tóc xoăn nhỏ, trông rất tây, cả người cô ấy giống như búp bê vậy.

Cô ấy chạm vào mái tóc dài của mình, cũng rất động lòng.

Đại hội thể thao cũng giống như một ngày nghỉ, giáo viên cũng không quản gắt gao lắm, cho nên Lâm Bạch Du nghĩ rằng trước đó cô ấy sẽ đội mũ để che giấu, chờ đến hôm nay làm cho bọn họ bất ngờ.

Tần Bắc Bắc không ngờ cô lại nói ra lời này, sờ sờ mái tóc giả: “Tóc giả đấy, nếu thật sự uốn, thì thầy chủ nhiệm sẽ tóm tớ mất.”

Ánh mắt của Lâm Bạch Du bất giác chuyển động theo đầu cô ấy.

Dưới ánh đèn có thể thấy rõ, quả thật là tóc giả, trông rất khác với tóc thật, có chút ánh nâu, không rõ ràng, nếu nhìn thoáng qua sẽ là màu đen.

Nó rất đẹp, trong lòng cô chợt lóe lên sự kỳ lạ.

Có lẽ bởi vì Tần Bắc Bắc gần đây đã thay đổi rất nhiều, Lâm Bạch Du có thể dễ dàng liên tưởng đến những vết bầm tím trước đây của cô ấy, việc cô ấy đi bệnh viện và nghỉ học không đến lớp.

“Chờ tớ bỏ đồ xuống đã.”

Lâm Bạch Du nhấc bữa sáng trên tay lên.

Rõ ràng hôm nay cô đến muộn, nhưng Tùy Khâm còn đến muộn hơn cô nữa, cho nên cô đành phải viết một tờ giấy nhắn, đặt ở dưới đáy hộp.

Vì sợ Tùy Khâm nghĩ nó là của người khác nên đưa cho bọn Phương Vân Kỳ ăn mất.

-

Ngay khi Lâm Bạch Du vừa ra khỏi lớp, cô đã nghe thấy giọng nói đùa giỡn với đời của Phương Vân Kỳ: “Sao hôm nay tiểu thư mũ không đội mũ nữa thế?”



Trước đây Tần Bắc Bắc một ngày đội một cái mũ, nên cậu ấy đã đặt cho cô ấy một biệt danh.

Đương nhiên, Tần Bắc Bắc không chịu thua kém nên đã gọi cậu ấy là tiên sinh đầu hói, khiến Phương Vân Kỳ tức giận vô cùng, cậu ấy hói chỗ nào chứ, rõ ràng là đầu tóc cậu ấy dày đến như vậy.

Phương Vân Kỳ trêu đùa xong lại nói: “Cậu vậy mà lại nhân đại hội thể thao đi uốn tóc, cẩn thận thầy chủ nhiệm sẽ kéo cậu đi cắt thành xấu quắc luôn đó.”

Tần Bắc Bắc “hứ” một cái: “Cậu ngứa xương rồi đúng không?”

Phương Vân Kỳ cười hí hửng: “Thật đấy, nói không chừng sẽ cạo trọc đầu luôn.”

Một lúc lâu sau không có phản hồi, cậu ấy hiếu kỳ: “Tại sao cậu không nói gì thế?”

Nhìn thấy Tần Bắc Bắc đứng đối diện, mím môi, cả khuôn mặt đều không vui, thấy cậu ấy nhìn sang thì trừng mắt với cậu ấy.

Phương Vân Kỳ nhìn thấy đôi mắt hồ ly của cô ấy có chút đỏ lên: “Cậu trang điểm à?”

Tần Bắc Bắc đưa tay đẩy cậu ấy ra, khịt mũi một cái.

“Cút đi chỗ khác.”

“Chu Văn Vũ vẫn đang đợi chúng ta đấy.”

Lâm Bạch Du kéo cô ấy đi, kẻo hai người bọn họ nói tiếp. Phương Vân Kỳ ngẩn người đứng ngay tại chỗ, hỏi Tề Thống: “Tớ nói sai chỗ nào sao?”

Cậu ấy cảm thấy Tần Bắc Bắc không được vui.

Tề Thống giang hai tay: “Tôi không biết, tôi không phải là con gái, nhưng nếu cậu trù một cô gái là sẽ bị cạo đầu thì thật không được tốt cho lắm.”

“Tôi trù hồi nào, không phải tôi đang có lòng tốt nói với cậu ấy sao, thầy chủ nhiệm không quan tâm đến con trai hay con gái đâu, nói không chừng trong đại hội thể thao còn ra mặt bắt người nữa đấy.”

“Vậy cậu đi xin lỗi Tần Bắc Bắc đi.”

“Tôi đâu có nói sai, tại sao tôi lại phải xin lỗi?”

“Vậy cậu còn hỏi tôi làm gì?”

Phương Vân Kỳ cảm thấy kỳ lạ, tại sao ai nấy cũng đều kỳ lạ như vậy, là con trai thì còn dễ nói, có thể tùy tiện nói vớ vẩn.

Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.



Tùy Khâm hôm nay dậy muộn, Hoàng Trạch và Hoàng Hồng Anh vẫn ở đó, vốn dĩ bọn họ đang nói chuyện và cười đùa, nhưng khi nhìn thấy anh, vẻ mặt của bọn họ đều không tốt.

Một người vẫn còn nhớ ngày hôm trước mình đã bị ngã, bị sợ hãi.

Một người thì đã nhắc đến chuyện muốn đuổi Tùy Khâm ra ngoài, nhưng đã bị chồng từ chối.

Hoàng Hồng Anh “hứ” một tiếng, chửi chó mắng mèo: “Thật không biết xấu hổ, người ta trưởng thành đã bắt đầu tự nuôi sống bản thân rồi, nhưng có người nào đó vẫn còn không biết xấu hổ.”

Mặt Tùy Khâm không hề cảm xúc: “Thím nói tôi à?”

Hoàng Hồng Anh trả lời: “Tôi nói ai trong lòng người đó tự biết rõ.”

Tùy Khâm “ờ” một tiếng, thấp giọng, nói qua loa: “Có người đã trưởng thành rồi, còn cần người khác đút cho ăn nữa.”

Hoàng Trạch vừa nghe thấy vậy, không phải là anh đang nói cậu ta sao?

Cậu ta gạt tay Hoàng Hồng Anh ra: “Đã nói là tự con làm được mà.”

Hoàng Hồng Anh không ngờ Tùy Khâm sẽ nói như vậy, nên bà vội vàng an ủi con trai mình: “Tiểu Trạch, con đừng học theo người nào đó, nếu kỳ thi tháng này con học tốt mẹ sẽ mua cho con một chiếc máy tính tốt nhất.”

Hoàng Trạch vui mừng khôn xiết: “Thật sao?”

Máy tính của cậu ta không phải loại chuyên dụng để chơi game, bởi vì Hoàng Hồng Anh không nỡ bỏ ra mấy chục nghìn tệ, bây giờ nó rất lag, cậu ta đã muốn thay nó từ lâu rồi nhưng lại không có tiền.

Hoàng Hồng Anh: “Thật!”

Tùy Khâm thầm cười nhạo.

Khi đến trường, còn chưa bước vào cửa anh nhìn thấy hộp giữ nhiệt trên bàn. Tùy Khâm theo thói quen đẩy nó ra và nhìn thấy tờ giấy nhắn được dán bên dưới.

[Gửi Tùy Khâm: Sủi cảo do mẹ tôi làm, cậu ăn thử đi.]

Các hành động ban đầu của nam sinh đã bị dừng lại.

Lâm Bạch Du không viện cớ “tôi không ăn hết” nữa, cô chỉ muốn trực tiếp đưa cho anh, không muốn có thêm bất cứ lý do gì nữa.

Bởi vì sau một thời gian không lâu, nên những chiếc sủi cảo có vỏ mỏng và nhân to đều được ngâm trong nước lèo nóng hổi, không bị nhũn ra, ngăn trên cùng là giấm tự làm.

Người dân ở thành phố Phong Nam đã quen với gói sủi cảo nhỏ, các cửa hàng bên ngoài cũng vậy. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Tùy Khâm đã ba năm rồi không thấy sủi cảo có kích cỡ này.

Kể từ khi bố mẹ anh qua đời, không còn ai làm bất cứ điều gì theo sở thích của anh, cũng không còn ai sẽ quan tâm đến việc anh ăn sủi cảo hay hoành thánh.

Tùy Khâm gắp chiếc sủi cảo phía trên cùng lên, lớp vỏ mỏng nứt ra, lộ ra phần nhân bên trong.

Như thể thế giới của anh chỉ cần chạm nhẹ từ bên ngoài vào là đã có thể bị lộ ra.

Cậu thiếu niên đưa mắt nhìn nó hồi lâu, sau đó cắn một miếng, hai má hơi phồng lên, nhân nóng hổi kèm với mùi giấm thơm tràn ngập trong khoang miệng.

Nếu không phải chịu đựng những vết thương kia, liệu cô có đối xử với anh như thế này không?

Tùy Khâm rũ mắt xuống, cắn một cái sủi cảo nữa.

Liệu sẽ có một ngày nào đó, định mệnh phát hiện ra trên thế giới này có hiểu lầm và bắt đầu sửa chữa lại cuộc đời của anh?

Phương Vân Kỳ vừa đi vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm, sau khi nhìn rõ mới kêu lên: “Ôi vãi thật, A Khâm, cậu vậy mà lại ăn cái sủi cảo lớn như vậy!”

“Bên phía đài phát thanh xảy ra chuyện rồi!”

Phía sau cậu ấy có một giọng nói đồng thời vang lên.

------oOo------