Chương 16

Tùy Khâm nâng tay, mu bàn tay chùi sườn mặt, rũ mắt nhìn vết máu ở bên trên.

Lại bỗng nhiên xuất hiện vết thương kỳ lạ.

Mặc dù đã quen với tình huống như vậy, nhưng cùng là ở trên mặt, bất chợt anh có một cảm giác kỳ quái.

Bởi vì, anh nhớ ra, mặt Lâm Bạch Du cũng bị thương.

Lâm Bạch Du đưa lưng về phía Tùy Khâm, không biết sự thay đổi trên người anh, vừa che kín miệng vết thương, vừa lúng túng không biết giấu giếm người khác như thế nào.

Cô có thể cảm giác được vết thương gần như tan biến.

Băng cá nhân nghênh ngang ở trên mặt, Lâm Bạch Du còn chưa kịp đứng dậy, chợt nghe thấy có người nói: "Để vũ khí xuống!"

"..."

Tùy Kham ném thanh sắt đi, thanh sắt lăn ra một đoạn xa.

Bây giờ cả người anh tràn đầy tức giận, lại còn có máu, người bình thường cũng cho rằng anh là thiếu niên xấu, lo lắng anh sẽ xuống tay với Lâm Bạch Du.

Mà từ lúc còi cảnh sát vang lên thì đám người Vương Mãnh đã tản đi bốn phía chạy trốn, chỉ còn lại có mỗi nam sinh vì đánh lén mà bị Tùy Khâm ném ra đến nỗi không dậy nổi.

Lâm Bạch Du đứng dậy, được hỏi: "Cô bé, không có việc gì chứ?"

Tim cô dâng tới cổ họng: "Không có việc gì."

Lâm Bạch Du nhìn về phía Tùy Khâm, đột nhiên nhìn thấy vết thương ở trên mặt anh, trái tim đập mạnh: "Tùy Khâm, mặt cậu..."

Ánh mắt Tùy Khâm dán chặt vào mặt cô: "Không cẩn thận bị xước thôi."

Anh vẫn liên tục nhìn cái băng cá nhân kia.

Bên ngoài băng cá nhân vẫn còn sót lại máu, tay cô, quần áo của cô, đều bị dính, có thể tưởng tượng được là bị thương nghiêm trọng đến mức nào.

"Mặt... mặt cậu thế nào rồi?" Yết hầu của nam sinh bị tắc nghẽn.

"Vẫn ổn." Lâm Bạch Du giả vờ bình tĩnh.

Tùy Khâm bắt lấy cổ tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng người.

"Lâm Bạch Du."

Cô gái mơ màng mà "hả" một tiếng, đây có lẽ là lần đầu tiên Tùy Khâm gọi tên của cô... thật là giống như trong giấc mơ.

Tùy Khâm nhìn cặp mắt trong vắt kia của cô, làm thế nào cũng không thể mở miệng được.

Tay kia của anh nắm chặt nắm đấm.

Người thành thạo với tất cả mọi thứ như Tùy Khâm, chưa bao giờ bất lực như thế này.



Bề ngoài Lâm Bạch Du ngoan ngoãn, mà mối quan hệ với Tùy Khâm thoạt nhìn cũng khá tốt, cho nên Tùy Khâm cũng được rửa sạch chút hiềm nghi.

Ở trong mắt người khác, hai người bọn họ là người cần sự trợ giúp, sau khi bắt được đám anh em của Vương Mãnh, cô và Tùy Khâm được đưa đến bệnh viện.

Thực ra Lâm Bạch Du cũng không muốn tới, nhưng không thể trốn được.

Cô vào bên trong, đang định nói "khám cho cậu ấy trước" đã bị Tùy Khâm đẩy lên trước.

Lâm Bạch Du đối diện với ánh mắt lo lắng sáng quắc của bác sĩ, bất chấp nguy cơ bị Tùy Khâm phát hiện, cắn răng nói: "Cháu không bị thương, máu này là của cậu ấy."

Bác sĩ mờ mịt.

Tùy Khâm: ?

Lâm Bạch Du vạch băng cá nhân trên mặt ra: "Chỉ là bị xây xát chút thôi, bây giờ vết thương đã dần biến mất, thể chất cháu là như vậy, quẹt một cái là dễ dàng xuất hiện dấu vết."

Bác sĩ giật mình: "Vết thương này của cháu chỉ là xước da thôi hả."

Lâm Bạch Du: "Dạ dạ."

Bác sĩ: "Vậy thì không có việc gì đâu, bác thấy cháu dán, còn tưởng cháu giống như nam sinh kia chứ, con gái thì nên giữ gìn da dẻ."

Lâm Bạch Du quay đầu, bắt gặp ánh mắt thâm thúy của Tùy Khâm, trong lòng cảm thấy áy náy.

Tùy Khâm đang nhìn mặt của cô.

Khuôn mặt của cô gái, làn da trắng nõn như sứ trắng hảo hạng, bên trên không hề có bất kỳ dấu vết tổn thương do người để lại.

Không còn thấy vết thương của cô nữa.

Tùy Khâm chắc chắn mình đã từng nhìn thấy vết thương đó, rất lớn, chảy máu... giống với chỗ ở trên mặt của mình.

... Chỗ giống nhau.

Con ngươi anh co lại.

Trong nháy mắt, sự vui mừng trào ra khỏi đáy lòng.

Trên cơ thể của cô, không nên xuất hiện những vết thương và khuyết điểm như vậy, phải thật hoàn hảo.

Bác sĩ gõ gõ bàn, nhắc nhở nói: "Chàng trai, muốn nhìn thì đợi đến khi cậu may xong hết rồi lại nhìn, vẫn còn chảy máu đó, mau tới đây!"

Trong lòng Lâm Bạch Du căng thẳng.

Cô tự hỏi Tùy Khâm đang nghĩ cái gì.

Tuy rằng thiếu niên bị bác sĩ kiểm tra miệng vết thương, nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô.

Lâm Bạch Du bị anh nhìn đến da đầu run lên, lo lắng mà vặn tay.

Đột nhiên có một loại cảm giác nói dối bị bắt gặp, sao lại thế này, làm sao Tùy Khâm lại nhìn chằm chằm khiến lòng người ta hoảng hốt như thế này, lỗ tai cô cũng không nhịn được mà đỏ lên.

"Vẫn ổn, không tổn thương đến mắt." Bác sĩ nói: "Sau này phải chú ý, đừng làm bậy, trên mặt để lại sẹo, thật sự sẽ ảnh hưởng cả đời đó."

Tùy Khâm ngoảnh mặt làm ngơ.

Lâm Bạch Du lên tiếng thay anh: "Dạ."

Bác sĩ cũng cảm thấy hai người có chút buồn cười, cô gái nhỏ nơm nớp lo sợ, nhưng một chút thương tổn cũng không có, ngược lại vết thương của nam sinh nghiêm trọng, nhưng ánh mắt lại không hề rời khỏi đối phương.

Ôi, tuổi trẻ mà.

Miệng vết thương của Tùy Khâm bị khâu mấy mũi, Lâm Bạch Du nhìn cũng không nỡ: "Bác sĩ, đến lúc đó liệu cái này có để lại sẹo không?"

Cô có chức năng đặc biệt, có thể không chút kiêng dè nào, nhưng anh không thể.

Vết thương trên mặt đau bao nhiêu, Lâm Bạch Du, người vừa trải qua toàn bộ hiểu rõ hơn ai hết, thậm chí lúc ấy cô đã khóc.



Nhưng dáng vẻ của Tùy Khâm một chút cũng không đau.

Giống như anh đã quen với những vết thương như vậy rồi.

"Còn phải xem cơ địa, có người cơ địa sẽ không để lại sẹo." Bác sĩ nói.

Lâm Bạch Du cũng không được trấn an một chút nào, nhịn không được an ủi Tùy Khâm: "Cậu đừng lo lắng, bây giờ có rất nhiều thuốc chống sẹo cũng rất hiệu quả."

Ánh mắt Tùy Khâm cuối cùng cũng chuyển động: "Ừ."

Cô đến đi thanh toán tiền thuốc men, nhân tiện nói chuyện chuyện mình báo cảnh sát với người cảnh sát đưa bọn họ tới, mãi cho đến khi Tùy Khâm được xử lý vết thương xong rồi đi ra.

Miệng vết thương trên mặt anh được băng gạt che khuất, vẻ mặt bình tĩnh.

Hai người còn phải lấy lời khai.

...

Còn người nam sinh đánh lén kia, Lâm Bạch Du cũng không nói thêm cái gì, cậu ta đã tự mình khai báo tất cả.

Vốn dĩ là sau khi Mã Hoành bị trường học cưỡng chế cho về nhà kiểm điểm, trong lòng vẫn luôn không thoải mái, hơn nữa ngày đó còn bị Tùy Khâm đạp một cái.

Cậu ta tìm được Vương Mãnh, nhờ Vương Mãnh dạy cho Tùy Khâm một bài học.

Trong trường, chuyện Tùy Khâm làm thêm cũng không có nhiều người biết, Mã Hoành đã ở cùng đội bóng rổ với anh lâu như vậy, đương nhiên biết rõ.

Nhưng mà cậu ta chưa bao giờ biết được, thân thủ của Tùy Khâm lại tốt như vậy.

Đợi đến khi Mã Hoành và Vương Mãnh bị bắt lại, tiền thuốc men đều do bọn họ trả.

Lâm Bạch Du nghe vậy thì vô cùng tức giận: "Mấy cái người này chứ! Đây cũng là đội bóng rổ của trường, không sợ làm xấu mặt nhà trường sao!"

Làm sao mà đội bóng rổ lại tuyển người như vậy nhỉ.

Cô nhanh chóng liếc nhìn Tùy Khâm: "Tôi cũng không nói cậu với đội bóng rổ không tốt."

Tùy Khâm không nói chuyện.

Có lời khai của nam sinh đánh lén, hơn nữa Tùy Khâm vẫn bị thương, anh thuộc loại tự vệ, bị căn dặn vài câu sau này không được đánh nhau vân vân...

Mãi cho đến khi bầu trời tối đen, Lâm Bạch Du và Tùy Khâm mới cùng nhau rời khỏi đồn công an.

Trên đường lớn thỉnh thoảng có xe lao vụt qua.

Tùy Khâm mở miệng: "Máu trên người cậu không phải là của tôi."

Trong lòng Lâm Bạch Du lộp bộp một cái: "Là của cậu."

Tùy Khâm cười một tiếng.

Lâm Bạch Du đối mắt với anh hai giây, ngay lập tức bị đánh bại, hiển nhiên trước đó anh đã phát hiện ra cái gì đó, cho nên mới nói như vậy.

"Tôi... có công năng đặc biệt." Cô cũng không quan tâm Tùy Khâm có tin hay không, nói thẳng: "Khi bị thương sẽ lành lại rất nhanh."

Tùy Khâm nghe như điều viển vông.

Đối với ăn, cộng thêm giấc mơ đó, Lâm Bạch Du lúc nào cũng tin tưởng anh.

Đèn đường lờ mờ, thiếu niên đứng ở trước mặt cô, ngược ánh sáng, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, môi mỏng hé mở.

"Lành lại?"

"Ừ..." Lâm Bạch Du nhỏ giọng: "Từ nhỏ đến lớn, sau khi tôi bị thương, đều giống như những gì cậu nhìn thấy, miệng vết thương rất nhanh sẽ từ từ biến mất, cuối cùng trở về hình dạng trước khi bị thương, lành lại hoàn toàn."

Nhưng máu chảy ra thì làm sao cũng không thể nào biến mất được, cho nên điều này biến thành bằng chứng khiến cô không thể nào giải thích được chuyện xảy ra trước đó. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Tùy Khâm theo bản năng vươn tay chạm vào mặt mình.

Lâm Bạch Du nắm lấy cánh tay anh.

"Không được đυ.ng bậy, mới vừa khâu xong, cẩn thận rách vết thương, cũng cũng không được cười to hay khóc to."

Tuy rằng cô cảm thấy những cảm xúc này rất khó xuất hiện ở trên mặt Tùy Khâm.

Tay của Tùy Khâm dừng ở giữa không trung, nơi cổ tay truyền đến nhiệt độ cơ thể của Lâm Bạch Du... cô không biết, vết thương này là bỗng nhiên xuất hiện.

Giống như vết thương của cô, đột nhiên biến mất.

Tùy Khâm luôn rất thông minh.

Anh biết giấu tài, biết giả vờ ở trước mặt hàng xóm phố Nam Hoè.

Cũng biết một vài chuyện không thể giải thích được xảy đến cùng lúc, hẳn là có mối liên hệ.

Chẳng hạn như...

Vết thương của Lâm Bạch Du, dường như xuất hiện ở trên người của anh.

...

Bên đường lớn yên tĩnh, Lâm Bạch Du bị Tùy Khâm nhìn đến mất tự nhiên.

Cô không thể biết được cảm xúc trong cặp mắt phượng xinh đẹp kia là cái gì, nhưng mà cảm thấy mình giống như đang bị khóa chặt lại.

Yết hầu thiếu niên rít lên: "Là chuyện tốt."

Từ nhỏ đến lớn, trên người anh đã có vô số vết thương không biết từ đâu ra.

Nhìn thế nào, cũng đều phù hợp với những gì Lâm Bạch Du nói vào lúc này.

Lâm Bạch Du cong môi: "Đúng vậy. Cậu không được nói cho người khác đâu, tôi sợ bị bắt đi làm thí nghiệm, vậy thì sẽ mất mạng đó."

Cô ghé sát vào: "Tôi chỉ nói cho một mình cậu biết."

Một mình Tùy Khâm biết được bí mật, đồng thời đang che giấu một bí mật lớn hơn nữa nhưng chưa được chứng thực, nheo mí mắt, trở tay nắm lấy bàn tay của cô đang cầm cánh tay mình.

"Cậu yên tâm như vậy sao?" Anh hỏi.

"Bởi vì cậu là Tùy Khâm đó." Lâm Bạch Du nói.

Cùng một câu, lại được nói ra từ miệng của cô một lần nữa.

Tùy Khâm muốn xác minh suy đoán của mình, nhưng lại không thể nào cắt một vết ở trên người của Lâm Bạch Du, dần dần bực bội.

Lâm Bạch Du giật giật tay của mình, nhưng không rút ra.

Bàn tay của nam sinh rất lớn, sức mạnh cũng không nhỏ, siết thật chặt lấy cổ tay mảnh mai của cô, như thể đang cố siết chặt một thứ gì đó.

"Đau." Cô nhỏ giọng nói.

Tùy Khâm bỗng buông ra: "Thấy đau sao."



Lâm Bạch Du khó hiểu nhìn anh: "Đương nhiên rồi, tôi cũng không phải người không có cảm giác, nếu như không cảm thấy đau đớn, vậy thì thật tốt."

Cằm Tùy Khâm siết chặt, từ từ mở miệng: "Lâm Bạch Du, ngay cả ông trời cũng thích cậu."

Ngay cả bị thương, cũng có thể để người khác chịu thay.

Mà anh, có lẽ là người đáng thương bị chọn trúng, chỉ có thể chịu đựng đau đớn của cô.

Hai người bọn họ, như là sự tồn tại trái ngược nhau.

Người giống như anh, vết thương thì tính là gì, chẳng qua chỉ là món khai vị trong cuộc sống mà thôi, có lẽ ông trời nghĩ như vậy.

Nhưng hôm nay, nhận lấy đau đớn thay cô, anh cam tâm tình nguyện.

Lâm Bạch Du hỏi: "Làm sao mà cậu giống tôi thế, mặt cũng bị thương?"

Lúc ấy ở cuối phố ăn vặt, không có gương soi, cô chỉ có thể dựa vào đau đớn lúc vết thương xuất hiện để biết được mình bị thương ở đâu.

Cũng là ở chỗ xương gò má.

Cô ngây thơ hỏi.

Bởi vì cô cũng không thấy anh bị thương như thế nào, cô cho rằng, anh bị những người đó làm cho bị thương lúc đánh nhau.

Lâm Bạch Du mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không bình thường, nhưng trước đây có một lần ngón tay bị thương, lại quá vô ý, rất khó để nhớ.

Có một vài thứ chỉ khi tận mắt chứng kiến mới có thể phát hiện ra mối liên hệ.

Hầu kết Tùy Khâm lăn hai cái.

"Cậu có nghĩ tới, vết thương của cậu đi đâu không?"

Anh không để ý đến câu hỏi vừa rồi.

Lâm Bạch Du lắc đầu: "Chuyện này làm sao tôi biết được, nhưng mà nó từ từ lành lại rồi biến mất, hẳn là do vấn đề cơ địa của tôi? Nên trực tiếp biến mất?"

"Ngây thơ."

"Nếu không phải thì cậu nói xem nó ở đâu?"

"..."

Tùy Khâm câm như hến không nói tiếng nào.

Lâm Bạch Du cho là anh hâm mộ mình, dù sao, là người thì hẳn là đều muốn có được công năng đặc biệt như thế này nhỉ.

"Sao cậu không ngạc nhiên chút nào vậy?" Cô khó hiểu: "Tôi nghe nói, khi tôi còn rất nhỏ, khi mà còn chưa thể nhớ được, mẹ nhìn thấy nó đã bị dọa sợ mấy ngày liền."

"Loại chuyện không thể tưởng tượng như thế này, cậu lại có thể tin!"

Làm sao Tùy Khâm phải kinh ngạc. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Anh còn biết được bí mật sớm hơn cô nghĩ.

"Mẹ của cậu nhát gan." Tùy Khâm thản nhiên nói.

"..."

Lâm Bạch Du lại không thể phản bác lại.

Cô kéo Tùy Khâm đi ăn cơm tối, bây giờ mặt anh không thể dùng sức, cho nên ăn cháo là tốt nhất.

Cũng không biết đêm nay Tùy Khâm xảy ra chuyện gì, thế nhưng không còn phân rõ giới hạn với cô giống như trước nữa, anh chịu nhận lấy lòng tốt của cô rồi.

Chính là, ánh mắt Thùy Khâm thỉnh thoảng nhìn mình, Lâm Bạch Du không thể chống đỡ nổi.

Cô cảm thấy mình và anh, giống như là đổi vị trí cho nhau.

Lâm Bạch Du nhìn anh thong thả ăn cháo, một ngụm rồi một ngụm, động tác tùy ý nhưng tao nhã, ngay cả vết thương, cũng vì anh mà tăng thêm sức hấp dẫn khá thường.

Cô hỏi: "Sao hôm nay cậu không từ chối?"

Tùy Khâm dừng một chút, tiếp tục quấy thìa: "Hôm nay không muốn."

Bởi vì có thể cậu nợ tôi.

Còn nợ mười bảy năm.

Lâm Bạch Du còn rất vui vẻ.

Cô và Tùy Khâm ra khỏi tiệm cháo thì tách ra, trước khi đi còn nhắc lại lời dặn dò của bác sĩ một lần nữa, tài xế taxi cũng không có kiên nhẫn chờ.

"Cô bé, con có đi hay không?"

"Đến đây đến đây." Lâm Bạch Du quay lại: "Không được để dính nước."

Tay thiếu niên cắm ở trong túi, khẽ gật đầu, cũng không biết có nghe lọt tai hay không.

...

Tùy Khâm về phố Nam Hoè đã là mười một giờ.

Cả nhà Hoàng Trạch đã sớm đi ngủ, cũng sẽ không quan tâm anh đã ăn hay chưa, anh lần mò đi vào trong sân, lấy nước rửa mặt.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ bằng nước lạnh xong, Tùy Khâm mở đèn nhà vệ sinh lên.

Trong nhà vệ sinh nhỏ hẹp có một cái gương soi, anh soi gương xé băng gạt ra, miệng vết thương giống như con rết nằm ở trên mặt.

Đáy mắt của thiếu niên trong gương tối đen.

Có một số việc, nếu muốn biết, thì phải xác minh thử. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Anh nhíu mày, loại chuyện này chỉ có thể xác minh về mặt vật lý, đợi Lâm Bạch Du bị thương.

Không biết vì sao Tùy Khâm lại nhớ tới cảnh nhìn thấy mặt Lâm Bạch Du bị trầy xước lúc ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn bên cạnh, truyền đến một trận đau đớn.

"Có biết phiền lắm không hả! Cả ngày lẫn đêm đều ồn ào!"

Hoàng Hồng Anh đẩy cửa ra, không kiên nhẫn mà mắng mỏ, đi về phía toilet sáng choang: "Đêm rồi mày có thể có..."

"A!"

Hoàng Hồng Anh sợ hãi đến mức suýt chút nữa té nhào trên mặt đất.

Bà ta nhìn chỗ bồn rửa mặt, vết thương trên mặt Tùy Khâm xuất hiện dưới ánh đèn mờ, khiến cho người ta sợ hãi không thôi.

"Tôi có cái gì?" Anh hỏi.

------oOo------