Chương 15

Một tay Tùy Khâm chống lên lan can, nhanh nhẹn mà xoay người đi vào trong sân.

Phương Vân Kỳ đứng ở cửa sau lớp một hả một tiếng: "Anh hai à, cho dù lần này cậu làm bài không tốt cũng không nên nhịn ăn chứ, người là sắt gạo là thép, không ăn một bữa sẽ đói đó."

Cậu ấy chỉ nhìn thấy nam sinh đưa lưng về phía bọn họ khoát khoát tay ra hiệu kêu bọn họ đi.

Phương Vân Kỳ mù mịt.

Từ lầu một đến lầu ba của tòa thí nghiệm, bên này ngoại trừ kiểm tra ra thì không có ai, ngoại trừ có mấy cặp đôi đến đây vì không muốn bị người khác chú ý.

Lầu bốn là lớp nghệ thuật, không hoạt động ở lầu dưới.

Lâm Bạch Du bị đám Mã Hoành ngăn lại ở trong phòng học, không thể cự tuyệt thành công, lại bị áp vào trong cầu thang của lầu một.

"Các cậu không có việc gì làm sao?" Cô bình tĩnh hỏi.

"Không có việc gì làm cả." Mã Hoành cười nói: "Lúc thi báo cáo tôi thì tính sao đây? Không nể mặt như vậy sao?"

Lâm Bạch Du nhìn cậu ta: "Học sinh không được gian dối, đây là nguyên tắc."

Mã Hoành: "Cậu không nói tôi không nói thì ai biết, cũng không phải chép bài của cậu, thanh cao cái quái gì, tôi vẫn không vừa lòng đâu."

Cuối cùng Lâm Bạch Du cũng hiểu vì sao Tùy Khâm rời khỏi thì trường trung học phổ thông số 8 thua rồi.

Người được chọn trong đội bóng rổ này, học tập không giỏi, chỉ làm mấy chuyện mà bọn côn đồ mới làm, bình thường cũng không luyện tập gì cả.

Trước kia Tùy Khâm có thể dẫn dắt trường trung học phổ thông số 8 thắng cũng quá vất vả rồi.

Khó trách anh không tham gia nữa.

Nếu như là cô, cô cũng không muốn lãng phí thời gian cho những người như vậy.

"Rốt cuộc tôi cũng hiểu được, vì sao Tùy Khâm lại rời khỏi đội bóng rổ, vì sao sau này trường trung học phổ thông số 8 lại thua trường trung học phổ thông số 7 rồi, trận thi đấu cuối tuần, tôi đoán, vẫn sẽ thua thôi."

Mã Hoành vốn đang cợt nhả, nghe thấy lời này, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

"Cậu thì biết cái gì? Cái gì cậu cũng không biết!" Cậu ta chọc vào trán của Lâm Bạch Du, bị Lâm Bạch Du tránh khỏi.

Tô Thiên Thông ngược lại có chút sợ Mã Hoành trực tiếp động tay chân nên kéo cánh tay cậu ta, ban đầu chỉ định dọa dẫm Lâm Bạch Du một chút thôi.

Mã Hoành căn bản không để ý đến cậu ta.

Tay Lâm Bạch Du ở trong túi, kiểm tra giữa kỳ của trường trung học phổ thông số 8 không giống như kiểm tra đầu vào và thi đại học, không thu điện thoại di động, điện thoại của cô vẫn luôn để ở trong túi.

Trước kỳ thi, cô đã cài đặt số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm thành khẩn cấp.

"Mã Hoành, tên này là ai đặt cho cậu?"

Mã Hoành: ?

Đề tài chuyển quá nhanh, đầu cậu ta không kịp phản ứng lại.

"Cậu quả thật rất ngang ngược." Lâm Bạch Du tiếp tục nói.

Đột nhiên cô nhìn thấy người ở phía sau Mã Hoành, bóng dáng của Tùy Khâm từ trên lan can nhảy xuống, động tác lưu loát đẹp đẽ, anh đi ngược lại với ánh sáng.

"Nói nhảm gì đó cũng đều vô ích, cậu vẫn phải ở lại phòng thi cuối cùng một ngày đúng không, bây giờ toà nhà phòng thí nghiệm không có ai, cậu có chạy bằng trời. Bằng không cậu làm bạn gái tôi đi, hôm nay tôi có thể bỏ qua cho cậu, không chỉ bỏ qua cho cậu, sau này còn..."

Sau lưng đột nhiên bị đánh mạnh, cả người Mã Hoành ngã nhào về phía trước.

Lâm Bạch Du giật mình tránh sang một bên.

Mã Hoành trực tiếp lảo đảo va vào tường, gây ra một tiếng động thật lớn: "Ầm!"

"Ai! Là ai không có mắt hả!" Cậu ta đau đớn kêu lên.

Lâm Bạch Du nhanh chóng chạy lên bậc cầu thang.

Mã Hoành từ trên mặt đất đứng dậy, quay người lại nhìn thấy Tùy Khâm đang đứng ở đó, không hề nghi ngờ, người vừa đạp mình là anh.

"Tùy Khâm, có ý gì vậy?"

"Không có ý gì cả." Tùy Khâm thản nhiên nói.

Anh khẽ nghiêng đầu: "Qua đây."

Lời này là nói với Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du gật đầu, dời vị trí, từ trên cầu thang đi xuống dưới. Mã Hoành còn muốn vươn tay, cánh tay cô trực tiếp bị Tùy Khâm túm lấy, kéo đến bên cạnh người anh.

Bàn tay anh rất có lực, cầm lấy cánh tay của cô.

Độ ấm nơi lòng bàn tay giống như có thể thiêu đốt làn da của cô xuyên qua đồng phục học sinh.

Tùy Khâm cúi đầu: "Tần Bắc Bắc kiếm cậu ăn cơm."

Lâm Bạch Du phục hồi tinh thần lại: "Ừa, vậy đi thôi."

Cô tin tưởng sức mạnh của Tùy Khâm, hai người kia căn bản chần chờ không dám đến gần anh.

"Chờ một chút! Tôi cho các cậu đi rồi sao?"

Lâm Bạch Du túm lấy góc áo của Tùy Khâm, nhỏ giọng nói: "Tôi gọi cho giáo viên chủ nhiệm rồi, cậu giả vờ đi, đừng đánh quá trớn."

"..."

Hai gò má nam sinh hơi nhúc nhích.

Cô nghiêng người, góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy Đào Thư Thúy và mấy giáo viên chạy tới từ lầu dạy học ở đối diện.

Mà Mã Hoành bị cây cột ngăn lại, cậu ta không thể nhìn thấy.

Dáng người anh cao to, cũng chưa từng thật sự thấy Tùy Khâm đánh người, chỉ biết là sức lực của anh không nhỏ, trong trận bóng rổ rất lợi hại.

Tùy Khâm quay sang, bình tĩnh nói: "Mã Hoành, cậu càng ngày càng ngu ngốc."

Hôm nay mặt mũi cậu ta mất hết như thế này, Mã Hoành làm sao cũng phải tìm về, mí mắt Tô Thiên Thông nhảy lên: "Thôi bỏ đi..."

"Bỏ cái rắm!"

"Có lẽ chúng ta không đánh lại cậu ta..."

"Hôm nay tôi nhất định phải cho cậu ta biết tay mới được! Không có cậu ta chúng ta vẫn có thể thắng như thường!"

Mã Hoành vừa mới xông đến, Đào Thư Thúy đã la lớn: "Mã Hoành em làm gì đó!"

Các giáo viên nổi giận đùng đùng bước đến: "Mã Hoành, đây là ở trường học, em muốn làm cái gì, em còn muốn đánh nhau ở trong trường sao?"

"Cậu ta đánh em trước!"

"Nói bậy, chúng tôi tận mắt thấy em động tay trước!"

Lâm Bạch Du lập tức gật đầu: "Buổi sáng cậu ta đã muốn chặn em, em rời đi cùng với giáo viên coi thi, bây giờ còn không cho em đi ăn cơm, còn nói một vài... một vài câu nói khó nghe."



Mã Hoành: Chết tiệt!

Mẹ nó giả vờ tốt ghê.

Lâm Bạch Du trưng ra vẻ mặt của học sinh ngoan, mà thật sự cũng là học sinh ngoan, sức thuyết phục của mỗi câu đều rất rất lớn, tất cả mọi người đều tin.

Tùy Khâm cũng không cần phải mở miệng.

Đào Thư Thúy trừng mắt: "Giáo viên chủ nhiệm sẽ lập tức đến ngay."

Cô ấy quay sang Lâm Bạch Du: "Các em đi ăn trước đi."

Lâm Bạch Du nghe lời gật đầu, không quên kéo Tùy Khâm: "Đi mau."

Về phần giáo viên xử lý Mã Hoành như thế nào, đó là chuyện của bọn họ.

...

"Làm sao mà cậu lại đến đúng lúc vậy." Đi ra khỏi toà nhà phòng thí nghiệm, Lâm Bạch Du hỏi.

"Vừa khéo."

"Thật vậy sao?"

"..."

Lâm Bạch Du nói: "Cậu ở cùng một đội bóng rổ với bọn họ, thật sự quá vất vả."

Tùy Khâm liếc mắt.

"Cậu lãng phí thời gian của cậu ở trên người bọn họ." Lâm Bạch Du không chút lưu tình nào: "Bọn họ chính là đám người thối rữa."

Tùy Khâm nghĩ thầm, anh cũng vậy.

Nhưng mà, anh sẽ không nói lời này, bởi vì nếu mở miệng, Lâm Bạch Du sẽ phản bác.

Dường như cô cố chấp mà tin tưởng anh là người tốt.

Tùy Khâm cắm tay ở trong túi, mượn ưu thế người cao, nghiêng mặt nhìn xoáy trên đỉnh đầu đen nhánh của cô... dựa vào cái gì mà cô cho là như vậy chứ?

Từ lầu dạy học đi thẳng tới căn tin, còn chưa đến tận nơi, đã bị Tần Bắc Bắc phát hiện: "Ôi, làm sao hai người các cậu lại đi cùng nhau?"

Cô ấy quăng một ánh mắt về phía Lâm Bạch Du.

Lâm Bạch Du không nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra vừa rồi, cùng nhau đi tới căn tin.

Tùy Khâm đi theo phía sau bọn họ, vẫn duy trì khoảng cách một thước.

Hôm nay căn tin không có quá nhiều người, bởi vì thời gian kiểm tra thư thả, có người nộp bài sớm, kết thúc thời gian lại sớm, rất nhiều người đều ra ngoài trường ăn cơm.

Lâm Bạch Du thấy trong quầy có sườn xào chua ngỏ, ngay lập tức muốn thêm một phần nữa, bảo dì dùng hộp đóng lại.

Tần Bắc Bắc nói: "Cho Tùy Khâm à?"

Lâm Bạch Du nói: "Cậu ấy đã giúp đỡ tớ rất nhiều."

Tần Bắc Bắc: "Ôi trời, tớ biết rồi. Mà có không giúp đỡ, không phải cậu cũng tặng sao?"

Lâm Bạch Du cười nhẹ.

Tùy Khâm và đám người Phương Vân Kỳ ngồi một bàn, Tần Bắc Bắc kéo Lâm Bạch Du tới thẳng đó, Lâm Bạch Du đẩy thịt xào chua ngọt qua.

Dưới ánh mắt của Phương Vân Kỳ và Tề Thống, anh đưa đũa vào trong.

Phương Vân Kỳ cảm thấy hơn mười phút đồng hồ không gặp, giống như đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.

Người nói không đói bụng rồi đến đây cùng với Lâm Bạch Du, còn trực tiếp nhận lấy thịt do Lâm Bạch Du đưa cho, Từ Phi Phi cũng từng làm chuyện như thế này, nhưng một cái liếc mắt anh cũng không thèm cho.

Lâm Bạch Du cong môi.

Tùy Khâm cái người này, có nguyên tắc của chính mình.

Chỉ cần làm việc dựa theo nguyên tắc của anh, cơ bản không có trở ngại gì.

Anh vừa mới cứu cô xong, ở trong mắt anh, cái này là báo đáp mà anh đáng nhận được.

...

Trước giờ tự học tối, Đào Thư Thúy gọi Lâm Bạch Du qua.

Bởi vì chuyện Mã Hoành, cô trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, sắp xếp cho cô đến phòng thi trước phòng thi cuối, tách xa khỏi bọn họ.

Về phần trừng phạt Mã Hoành, đợi sau khi kiểm tra xong sẽ nói sau.

Lâm Bạch Du thở một hơi: "Dạ."

Trở lại phòng học, cô vẫn không nhịn được mà vui vẻ, không có sự quấy rầy của Mã Hoành, cô cảm thấy rằng mình có thể làm bài tốt hơn một chút trong kỳ thi này.

Ngày hôm sau, quả nhiên yên tĩnh không ít.

Buổi tự học tối cùng ngày ngay sau khi thi xong, các giáo viên đều sẽ chấm bài thi, lớp học sẽ do đại diện môn và lớp trưởng thay phiên trông giờ tự học.

Mà sáng thứ bảy, Đào Thư Thúy lại gọi Lâm Bạch Du đi.

Lúc này Tùy Khâm đã ở đó.

"Trước kia Mã Hoành đã từng bị giữ lại trường để xem xét trừng phạt, nếu như còn bị xử phạt nữa, thì trực tiếp đuổi học, nhưng trường học lại chưa từng đuổi học ai cả."

"Giáo viên chủ nhiệm định để cậu ta về nhà hối lỗi một tuần, sau này tái phạm thì sẽ đuổi học."

Lâm Bạch Du vốn cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ khiến Mã Hoành bị đuổi học.

"Được, em biết rồi."

Đào Thư Thúy mỉm cười: "Vậy em về đi."

Còn Tùy Khâm, đến rồi đi, từ đầu đến cuối cũng không nói một lời.

Lâm Bạch Du nói: "Nhất định là cậu ta đã tố cáo cậu rồi, nhưng mà hẳn là giáo viên không tin, Tùy Khâm cậu làm sao lại đánh nhau lợi hại như vậy đó?"

Tùy Khâm: "..."

Lâm Bạch Du thấy anh trầm mặc, nhịn không được nở nụ cười, lông mày cong cong, Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Tùy Khâm nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, ngày hôm qua cô thấy anh xuất hiện, ánh mắt cũng sáng lên như thế này.

Đầu lưỡi anh khẽ nhúc nhích, tiếng "đệt" cũng không nói ra.

Mã Hoành quả thật là một tên rác rưởi.

...

Chiều thứ bảy, Lâm Bạch Du gửi tin nhắn tới hỏi Tùy Khâm: [Đang ở tiệm sao?]

Tùy Khâm ngồi trên băng ghế, vốn định quay lại chỗ vắng vẻ, đầu ngón tay chuyển động, nhắn lại: [Ừ.]

Anh nhìn chữ kia, một lúc lâu sau ấn tắt điện thoại di động.

Nhưng điện thoại di động lại rung lên nhanh như chớp.



Chủ tiệm đi ngang qua: "Là điện thoại cháu kêu à, chú còn tưởng là vợ chú tìm chú đấy."

Tùy Khâm có chút cạn lời, mở khóa.

Trong điện thoại di động của anh không hề chú thích tên Lâm Bạch Du, cho nên biệt danh của cô chính là biểu tượng ngôi sao được nhập từ biểu tượng cảm xúc.

[Vậy đợi tôi qua đó.]

[Cậu uống cái gì?]

[Để cảm ơn cậu, không phải cho không.]

Tùy Khâm câu môi, ngón tay thon dài gõ vài chữ.

[Trà chanh.]

...

Lâm Bạch Du mua trà chanh từ tiệm trà sữa, một mình đi tới cửa hàng thịt nướng. Bây giờ là buổi chiều, còn chưa tới năm giờ, đoán chừng là không có khách hàng.

Cô tới cửa, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi hút thuốc ở trong tiệm.

Trước kia Lâm Bạch Du đã từng gặp một lần, ông chủ này thật sự rất tin tưởng đám người Tùy Khâm và Phương Vân Kỳ, thật sự cũng rất lười, ngay cả kiểm tra cũng không muốn.

"Chú, Tùy Khâm có ở đây không?" Cô hỏi.

Chủ tiệm rũ điếu thuốc, vẫn còn nhớ cô, dù sao người đẹp có nốt ruồi màu đỏ, là lần đầu tiên ông ta thấy: "Cậu ấy à, bị bạn gọi đi rồi."

Lâm Bạch Du à một tiếng, suy xét nên chờ ở đây, hay là đặt trà chanh ở đây rồi mình đi về trước.

"Chú thấy bọn chúng khoác vai bá cổ nhiều người lắm, cháu nên khuyên nhủ Tùy Khâm, không nên ở cùng với mấy người xã hội, tuổi này, vẫn nên học tập thật tốt."

Tuy rằng không biết rõ tình hình của Tùy Khâm lắm, nhưng ông chủ biết tình hình túng thiếu của anh.

Lâm Bạch Du đang bước ra ngoài thì dừng lại: "Nhiều người sao? Không phải đám Phương Vân Kỳ?"

Chủ tiệm lắc đầu: "Không phải, có bảy tám người, chú thấy trước đây cũng từng đến quán ăn, còn không muốn đưa tiền đó, còn ồn ào quậy phá."

"Nhìn dáng vẻ cợt nhả của bọn chúng, không tức giận thì thôi đó, không lo học hành, cả ngày không làm gì cả, chỉ biết đánh nhau gây chuyện."

Lâm Bạch Du vội hỏi: "Bọn họ đi đâu vậy, chú biết không?"

Lúc này chủ tiệm mới ngừng phê phán, nhả khói, cau mày nhớ lại một chút: "Chắc ở phía sau con phố này, cụ thể thì chú cũng không biết, bên kia bẩn thỉu, lộn xộn, côn đồ thích tới."

Lâm Bạch Du để trà chanh xuống xong thì đi về phía sau phố ăn vặt.

Giữa đường cô bấm gọi 110.

...

Cuối phố ăn vặt là khu vực bị phá bỏ và di dời, không ai ở, nhà đã bị phá một nửa, những người vô gia cư sẽ qua đêm trong những căn phòng trống này.

Ngôi nhà bị phá dỡ một nửa để lộ các thanh sắt, một số còn gãy ở trên mặt đất.

Vài người vây quanh phiến đá vênh lên, sương khói lượn lờ: "Tên nhóc này, nghe nói mày đá em trai tao, còn khiến nó phải nghỉ học nữa."

Mã Hoành đứng ở bên cạnh anh ta: "Anh Mãnh, nói nhảm với cậu ta làm cái gì, em muốn đạp cậu ta lại."

Bản thân đánh không lại Tùy Khâm cũng không sao cả, cậu ta quen Vương Mãnh của Minh Nghệ, chỉ cần tốn chút tiền móc nối quan hệ, có thể bảo anh ta bảo kê cho mình.

Tùy Khâm bị vây ở bên trong, không hề căng thẳng một chút nào.

Vương Mãnh nhổ ra một vòng khỏi, khạc nhổ, xem thường Mã Hoành: "Không có chí khí gì cả, ai không nghe lời, không cho mình sĩ diện, đánh một trận là được rồi."

Vài người xúm lại, đều là côn đồ, không có quy tắc gì cả.

Mã Hoành vốn còn chờ Tùy Khâm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nghĩ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy Tùy Khâm ngông cuồng tự cao tự đại không có khí thế, nhưng cảnh tượng trước mặt lại khiến cho cậu ta thay đổi sắc mặt.

Con mẹ nó... Làm sao cậu ta lại có thể đánh như vậy.

Trên tay của Tùy Khâm dính mấy vết máu, trong số bọn họ có người dùng dao nhỏ, máu chảy xuống từng giọt, anh nhíu mày.

Vương Mãnh đứng xem kịch cũng không nhìn nổi nữa, nháy mắt với anh em mình.

Lâm Bạch Du nghe thấy tiếng động từ cuối phố, tới khi đến căn nhà cũ, thì thứ cô nhìn thấy là một nam sinh đưa lưng về phía Tùy Khâm đang vung thanh sắt lên.

Con ngươi cô đột nhiên co lại, chạy tới.

"Tùy Khâm! Đằng sau!"

Cô gái đột ngột cất giọng vang lên ở cuối con phố trống trải yên tĩnh.

Nam sinh đánh lén bị giật mình mà tay run lên một cái, Tùy Khâm đột ngột xoay người, không chút do dự khom lưng đá qua.

Thanh sắt đập vào cột nhà, phát ra một tiếng "Ầm".

Căn nhà bị phá bỏ vốn đã lung lay sắp đổ, đá bị đập vỡ bắn tung ra, xoẹt qua mặt của Lâm Bạch Du.

Cô chỉ cảm thấy trên mặt mình truyền đến sự đau đớn, theo bản năng đưa tay sờ, dường như mình bị thương.

Tùy Khâm nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện một vết máu, vẻ mặt cô gái vẫn còn mờ mịt, tim anh bị đâm mạnh một cái, ném thanh sắt đi, trực tiếp ném người vừa rồi ra.

Nam sinh bị ném ra ngoài, đập nát cửa sổ thủy tinh. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lâm Bạch Du chạm vào vết máu.

Cô vô cùng đau đớn, tay cũng đang run rẩy, bưng kín miệng vết thương, quay lưng lại rồi ngồi chồm hổm xuống.

Lâm Bạch Du không cầm túi, không biết miệng vết thương lớn như thế nào, không biết băng cá nhân trong túi có thể che được hay không, vì vậy đã xé liên tiếp ba cái.

Máu rơi từng giọt ở trên tay cô.

Trộn lẫn với nước mắt vì đau mà rơi xuống của cô.

Tiếng còi cảnh sát vang lên, Tùy Khâm đứng ở sau lưng Lâm Bạch Du.

"Đừng nhìn tôi!" Lâm Bạch Du lên tiếng, đau đớn ở vết thương bắt đầu đỡ hơn, rất nhanh sẽ không còn nữa, cô sợ mình không giấu được.

Tùy Khâm... Không dám gọi cô, cảm thấy tội lỗi.

Tất cả những gì anh nghĩ bây giờ đều là khuôn mặt chảy máu ban nãy của cô.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên Tùy Khâm hoảng sợ như vậy.

Cùng lúc đó, trên mặt Tùy Khâm bắt đầu xuất hiện một chút đau đớn.

Khi cảnh sát đến hiện trường, chỉ nhìn thấy một cô gái ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, đứng đằng sau cô là một thiếu niên cầm thanh sắt.

Thiếu niên quay qua nhìn bọn họ, đáy mắt đen kịt.

Một vết thương đẫm máu, từ xương gò má của anh kéo đến dưới đuôi mắt, máu chảy ra chảy xuống theo đường viền ở sườn mặt.

------oOo------