Chương 37: Bởi vì chúng ta là bạn

Hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào mà Bạch Hòa lại dậy vô cùng sớm, trời mới tờ mờ sáng mà đầu óc cô đã thanh tỉnh.

Mở mắt ra, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cô dùng sức nhắm mắt lại, lại mở ra...

Gương mặt anh tuấn của thiếu niên mà cô thích không biến mất, anh ngủ bên cạnh cô, vẻ mặt khi ngủ rất trầm tĩnh, dưới mí mắt bên trái có một nốt ruồi son nhàn nhạt không dễ phát hiện.

Bạch Hòa gần như không dám cử động, cô không biết người này ngủ bên cạnh cô từ lúc nào, không dám đánh thức anh, cũng không muốn...

Ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên im lặng, chỉ có nhịp tim đập thình thịch đang đánh trống reo hò khiến máu toàn thân cô đều sôi trào.

Sắc trời mờ mịt, mỗi một giây chậm rãi trôi đi đều đáng giá cất giữ.

Bạch Hòa không nhịn được vươn tay, chạm vào lông mi mảnh mai như lông vũ của anh.

Mi mắt thiếu niên hơi động, ánh mắt giật giật, anh mở mắt ra.

Bạch Hòa lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ, giả vờ như tất cả đều không xảy ra, cũng không phát hiện ra anh.

Nhưng cô biết, Kỳ Lãng đã tỉnh lại, anh hít sâu một hơi, cũng không nhúc nhích, giống như... cũng đang quan sát cô, đang nhìn cô.

Bỗng nhiên, anh khẽ xùy một tiếng, dùng một giọng nói lười biếng nhưng lại rất từ tính nói: "Hoa Ly Nhỏ, mở mắt nhìn lỗ tai cậu đỏ đến mức nào đi, tỉnh rồi còn giả vờ ngủ cái gì.”

Bạch Hòa lúng túng không thôi, đừng nói là lỗ tai, lần này ngay cả gương mặt cô cũng như bị đốt cháy.

Cô mở mắt ra nhìn anh, lẩm bẩm: "Cậu phiền quá.”

"Thẹn thùng với tôi sao?”

"Ai bảo cậu đột nhiên xuất hiện làm tôi giật mình, là nữ sinh thì đều sẽ... đều sẽ thẹn thùng có được không!”

"Suỵt!" Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh chạm vào đôi môi mềm mại của cô, "Đừng để Ngôn Dịch nghe được, cậu ta sẽ ném tôi ra ngoài cửa sổ mất.”

Bạch Hòa cảm nhận được đầu ngón tay anh chạm vào bờ môi, lòng như có nai con chạy loạn, cô đẩy tay anh ra, hạ giọng nói: "Cậu... cậu biết là tốt.”

"Không có cách nào." Kỳ Lãng nằm thắng, cánh tay để lên ót: "Ngủ với cậu ta quá chật, vẫn là chỗ cậu rộng rãi.”

"Tối hôm qua cậu ngủ không ngon sao?" Giọng cô rất nhẹ nhàng.

"Không ngủ ngon lắm, giường không thoải mái, quá cứng.”

"Chỗ tôi dễ chịu hơn à?”

"Ừm.”

Giường của Bạch Hòa mềm mại hơn rất nhiều, Kỳ Lãng trở mình nằm sấp ngủ, vùi đầu vào gối lông của cô tôi, "Chỗ cậu thoải mái hơn nhiều.”

Bạch Hòa nghiêng người nhìn anh: "Vậy cậu ngủ thêm một lát đi, tôi rời giường.”

"Sớm như vậy?" Anh cũng nghiêng đầu, tỉnh táo nhìn cô: "Ngủ cùng anh trai thêm một lát.”

"Cậu tự ngủ đi.”

Anh ở đây, sao cô có thể ngủ được.

Tuy khi còn bé, hai người cũng không phải là chưa từng ngủ trên cùng một giường, nhưng... dù sao hiện tại cũng đã lớn, anh còn là người cô thích đã nhiều năm.

Bạch Hòa chuẩn bị đứng dậy, nhưng Kỳ Lãng không quan tâm kéo cô nằm xuống, cánh tay hữu lực đặt trước người cô, ép cô ngủ, không cho phép rời đi.

Ở trước mặt cô, người này vĩnh viễn có thể hung hăng càn quấy, không nói lý.

Nhưng Bạch Hòa vẫn nghe lời anh, ngoan ngoãn nằm xuống.

Cô thích anh, bởi vì thích, cho nên không thể từ chối bất cứ chuyện gì liên quan tới anh.

Kỳ Lãng có chút lười biếng buồn ngủ, nhưng anh không nhắm mắt, tay chậm rãi đưa đến cổ cô, đầu ngón tay như có như không quét qua chiếc khăn lụa màu trắng quanh cổ cô: "Ngủ cũng đeo cái này?”

"Ừm." Bạch Hòa mất tự nhiên rũ mi, giống như không hy vọng anh chú ý tới điều này.

"Như vậy rất khó chịu.”

"Không có cách nào khác.”

"Thật ra cũng không có gì." Giọng nói của anh dịu dàng, đầu ngón tay duỗi ra sau cổ cô, như muốn cởi khăn lụa ra: "Là do cậu quá để ý.”

Bạch Hòa vội vàng nắm chặt cổ tay anh, ngăn cản động tác của anh: "Đừng!”

"Chỉ cần cậu không chú ý tới thì sẽ không ai chú ý tới." Kỳ Lãng không thích dáng vẻ này của cô: "Không khó coi, thật đó.”

"Kỳ Lãng, tôi không mạnh mẽ như cậu..." Cô rầu rĩ nói: "Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường.”

Cô cũng không phải người lớn lên dưới vầng sáng vạn người chú ý, cô cũng không có kỹ năng nào có thể khiến mình trở nên không kiêng kỵ gì, mạnh mẽ tới mức không quan tâm đến chỗ thiếu sót trên cơ thể của mình.

Kỳ Lãng không miễn cưỡng cô nữa, cách khăn lụa vuốt ve cổ cô: "Đây là thiếu sót cơ thể gì chứ, tôi cảm thấy rất đặc biệt.”

"Bởi vì chúng ta là bạn." Bạch Hòa nhìn anh, trong lòng hơi chua chát: "Khi cậu tìm bạn gái, lẽ nào sẽ tìm một người bạn gái trên người có vết sẹo dữ tợn xấu xí như vậy sao?”

Bạn gái của Kỳ Lãng ai cũng là hoa khôi trường học, không thì là người nổi tiếng trên mạng, dáng người và nhan sắc không có chỗ nào để chê, anh nói vậy chỉ vì chuyện này không liên quan gì đến anh.

Kỳ Lãng không trả lời câu hỏi của cô mà nói: "Nếu tương lai có nam sinh nào vì vết sẹo trên cổ vậu mà từ chối cậu, vậy cậu ta chắc chắn là tên ngốc nhất thế giới."

Bạch Hòa cười nhạt, lộ ra hai cái răng thỏ nho nhỏ không quá rõ ràng.

"Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này của cậu, nếu như cậu ấy từ chối tôi, tôi sẽ dùng lý do này để phản kích.”

"Được, nói cho cậu ta biết, đây là lời Kỳ Lãng, người bạn tốt nhất của cậu nói.”

Kỳ Lãng không thích cô.

Trong lòng Bạch Hòa lại xác định thêm lần nữa.

Cô xoay người đến ngăn tủ lấy ra một cái bịt mắt tai hồ ly mềm mại rồi đưa cho anh: "Cậu ngủ thêm một lát đi.”

"Đáng yêu như vậy?" Kỳ Lãng đánh giá bịt mắt: "Có thích hợp với phong cách của tôi không?”

Bạch Hòa hơi ghé vào người anh, đưa tay mở ngăn tủ ở tầng dưới, lấy ra một cái bịt mắt tai thỏ đưa tới: "Cái này thì sao?”

"...”

Kỳ Lãng vẫn đeo bịt mắt hồ ly vào, Bạch Hòa cười, đeo bịt mắt thỏ nói: "Ngủ ngon.”

"Ngủ ngon.”

Không bao lâu sau, cô nghe thấy tiếng hít thở của Kỳ Lãng dần dần đều đều, biết chắc là anh đã ngủ say.

Thần kinh của anh mẫn cảm, rất khó ngủ, nhưng ở chỗ Bạch Hòa lại rất an tâm.

Bạch Hòa tháo bịt mắt xuống, nghiêng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gọi: "Ngủ rồi?”

Anh không trả lời, bịt mắt che khuất đôi mắt của Kỳ Lãng, từ bên cạnh nhìn, cái mũi thẳng tắp của anh hơi cong lên.

Anh thật sự là một người vô cùng đẹp trai, cảm giác tồn tại rất mạnh, nghe nói mẹ anh là con lai Nga, truyền đến đời anh thì được một phần huyết mạch Nga.

Kỳ Lãng ngoại trừ có đường nét thâm thúy thì tóc đen mắt đen hoàn toàn khiến anh giống hệt những thiếu niên châu Á khác.

Bạch Hòa ngơ ngác nhìn anh đến xuất thần, tình sinh ý động, ma xui quỷ khiến muốn tiến tới gần hôn mặt anh, chỉ chạm một cái rồi lập tức dời đi, anh sẽ không tỉnh lại.

Cô chậm chạp tiến tới, cẩn thận từng li từng tí dùng tay vén tóc dài lên, tránh động tới anh.

Làn da của anh nhẵn nhụi đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, Bạch Hòa cảm thấy hơi thở nóng rực của anh khẽ chạm vào mặt cô, cô mím mím cánh môi khô ráo...

Trong khoảnh khắc sắp sửa đυ.ng tới, khóe mắt Bạch Hòa thoáng nhìn thấy thiếu niên lặng yên không một tiếng động đứng ở cửa.

Ngôn Dịch đang nhìn cô, không biết đã nhìn bao lâu.