Chương 36: Học chung một trường với cậu

Kỳ Lãng nâng mắt, nhìn nửa người trên trần trụi của Ngôn Dịch, cơ bụng tuy nhạt nhưng cũng có tám khối thẳng tắp, bên dưới chỉ mặc một cái quần đùi rộng thùng thình.

Anh cầm lấy điện thoại chụp ảnh cậu: "Này, cậu ở nhà đều như vậy sao?”

Ngôn Dịch xoay người cướp lấy điện thoại của anh: "Không liên quan đến cậu.”

"Không phải chứ, tốt xấu gì cũng phải mặc quần áo đầy đủ." Kỳ Lãng cười: "Ảnh hưởng không tốt, làm hư Hoa Ly Nhỏ của chúng ta.”

Ngôn Dịch thuận tay cầm lấy áo bóng rổ màu trắng trên giá mặc vào.

Cậu mặc quần áo hay không đối với Bạch Hòa mà nói cũng không sao cả, từ nhỏ đến lớn cô đã nhìn qua vô số lần, cô cười nói: "Sợ gì chứ, hồi nhỏ cậu ấy không mặc quần tôi cũng từng thấy rồi.”

Kỳ Lãng cũng cười: "Bây giờ cậu để cậu ta không mặc quần cho cậu xem xem, xem cậu ta có ngượng không.”

Ngôn Dịch lấy gối bịt mặt anh lại, Kỳ Lãng kêu gào: "Tên nhóc chết tiệt này muốn gϊếŧ người diệt khẩu!"

Hai người ầm ĩ hồi lâu, suýt nữa còn liên lụy đến Bạch Hòa.

Bạch Hòa trở về phòng ngủ, tối nay hai nam sinh đều ở đây, cô không còn cảm thấy quá sợ ma nữa, đóng cửa lại cũng có thể ngủ, chỉ là vẫn không khóa lại như thường lệ.

Cô nằm xuống, dùng chăn lông nhỏ đắp quanh eo, nghiêng người, nhìn tấm ván gỗ mỏng manh bên cạnh.

Bên kia, hai nam sinh tắt đèn đi ngủ nhưng vẫn không thể yên ổn, ỳ Lãng kiên trì muốn ngủ bên trong, nằm gần Hoa Ly Nhỏ, tuy giữa hai giường có một tấm ván gỗ nhưng dù sao hai chiếc giường này cũng kê sát lại gần nhau.

Móng tay Bạch Hòa nhẹ nhàng sờ lên lớp ván gỗ thô ráp, người cô thích chỉ cách cô một bức tường, trên ý nghĩa nào đó là cùng chung chăn gối.

Giờ khắc này cô cảm thấy rất hạnh phúc, nếu có thể mãi như vậy... dường như cũng không tệ.

Bỗng nhiên, bên kia ván gỗ truyền đến tiếng gõ "thùng thùng", giọng nói trầm thấp ôn nhu của thiếu niên mang theo chút ủ rũ truyền đến --

"Hoa Ly Nhỏ, nghe thấy không?”

"Ừm.”

"Gần như vậy sao?”

Cô tựa như đang nói chuyện bên tai anh.

"Tấm ván gỗ này rất mỏng." Bạch Hòa nói.

"Hỏi cậu một câu, hai người các cậu thật sự muốn học lại sao?" Dường như anh ngủ không được, nhìn trần nhà tối đen như mực hỏi, "Không đến mức thi kém như vậy chứ.”

Nhắc tới cái này, Bạch Hòa thở dài nói: "Tôi cũng không biết.”

"Đúng bao nhiêu câu, cậu được khoảng bao nhiêu điểm?”

"Tôi cũng không phải cậu, câu nào cũng nhớ được, không muốn nhớ lại đề thì đâu, dù sao hơn mười ngày nữa cũng sẽ có điểm.”

Hai người cách tấm ván gỗ trò chuyện, Ngôn Dịch không mở miệng, giống như đã ngủ thϊếp đi.

"Hôm thi thử lần ba không phải cậu thi được hơn 600 điểm sao?" Anh hỏi.

"Đúng vậy, đó là lần tôi phát huy tốt nhất.”

"Nói không chừng lần này sẽ phát huy tốt hơn.”

"Hy vọng là vậy, Kỳ Lãng, cậu sẽ vệ Hồng Kông học sao? Học ở Cảng đại?" Bạch Hòa hỏi anh.

"Không biết, trong nhà có hai anh họ và một chị họ đều học ở Cảng đại, còn lại đều học ở nước ngoài." Kỳ Lãng thản nhiên nói: "Cha tôi bảo tôi hoặc là về Hồng Kông, hoặc là xuất ngoại.”

Đột nhiên, trái tim Bạch Hòa như bị bóp chặt.

Lúc này cô mới bất chợt nhận ra mình chưa chuẩn bị tốt tâm lý để chia xa, không biết nên nói tạm biệt với thiếu niên đã quen biết không dưới mười năm này như thế nào.

Thế nhưng mùa tốt nghiệp đã đến, ngày có điểm ngày một tới gần.

Bọn họ dù thế nào cũng sẽ có ngày phải chia xa.

Cô nhớ trong thẻ ước nguyện của Kỳ Lãng có viết: "Tự do lựa chọn bất kỳ trường đại học nào mà mình muốn.”

Ước nguyện của Bạch Hòa lại là: "Học chung một trường với cậu.”

Cô thật sự muốn cùng anh học hành, cùng anh du lịch, cùng anh trưởng thành...

Nhưng cô cũng tự hiểu, đây là một tâm nguyện không thể thực hiện, nếu Kỳ Lãng muốn ra nước ngoài, cô không đi được, anh học Cảng đại cô cũng không đi được, điểm của cô không đủ, cho dù đủ thì phí sinh hoạt cũng rất đắt, cô không muốn gia tăng gánh nặng cho cha mẹ.

Trong lòng Bạch Hòa chua xót, ánh mắt cũng chua xót.

Cô khó khăn hít một hơi.

Ngôn Dịch nằm thẳng, mở mắt nhìn trần nhà tối đen như mực.

Cậu lặng lẽ nghe hai người đối thoại mà không nói một lời.

Cậu có thể cảm nhận được Bạch Hòa đang đau lòng, cho dù không phải chị em ruột, nhưng cô vào cậu giống như cũng có tâm linh tương thông...

Cậu có thể cảm nhận được cảm xúc của cô.

Trái tim cậu còn đau hơn cô.

"Còn cậu thì sao?" Kỳ Lãng dùng khuỷu tay chọc chọc thiếu niên bên cạnh.

"Ở bên cậu ấy." Cậu không chút do dự nói: "Tôi sẽ không rời đi.”

Cậu sẽ không, cậu sẽ luôn ở đó...

Giống như Kỳ Lãng hy vọng, chỉ cần anh quay đầu lại, vĩnh viễn có thể thấy núi Nam Tương xa xôi kia.

Mà Ngôn Dịch hy vọng Bạch Hòa sẽ thỉnh thoảng quay đầu lại, cũng có thể thấy một vùng biển xanh thẳm, là bầu trời rộng lớn mà cậu giữ gìn cho cô.

"Cậu ấy học lại cậu cũng học lại sao?" Anh hỏi.

"Ừm.”

Anh trào phúng: "Con mẹ nó, đúng là hoa...” (ý anh muốn nói là hoa si đó ạ, kiểu bị simp Hoa Ly Nhỏ quá mức ấy.)

Còn chưa dứt lời, Ngôn Dịch đã đạp anh một cái.

Kỳ Lãng không nói gì nữa, cũng không nghĩ thêm.

Có một số việc không cần phải nghĩ, chờ có điểm thì biết nên đăng kỳ đại học nào.

"Ngủ đi.”

Cô nói: "Ngủ ngon.”

"Ngủ ngon, Bạch Hòa." Ngôn Dịch nói.

Bạch Hòa cũng nhắm mắt lại, bên tai vang lên lời cô đã từng nói với hai người bọn họ --

Thiên hạ này không có bữa tiệc nào không tàn.

Ngôn Dịch nói chắc chắn như đinh đóng cột: "Bữa tiệc của chúng ta sẽ không tàn.”

Kỳ Lãng kiêu ngạo ương ngạnh cười: "Tôi không cho tàn thì ai dám tàn.”

Câu trả lời của bọn họ hoàn toàn khác nhau, nhưng mang một ý nghĩa như nhau.

Đều kông muốn chia xa.

...