Ninh Noãn đã nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Lâm Xuyên.
Đó là uy hϊếp!
Nếu không nghe lời cậu chủ của anh ta thì cô sẽ không được gặp con.
Bình sữa đã được lấy đi, thím Nguyệt nói với Ninh Noãn: “Cô chủ, cô nằm nghỉ ngơi trước đi, đừng đi lung tung, phụ nữ đang ở cữ nhất định phải chăm sóc cho thật tốt.”
“Tôi không phải là cô chủ gì cả.” Cô thuận miệng trả lời.
Thím Nguyệt lắc đầu thở dài, xem ra cô chủ đang giận dỗi với cậu chủ rồi. Thím Nguyệt cũng không nói gì nhiều, tập trung chuẩn bị bữa ăn ở cữ cho cô.
Bữa ăn ở cữ được phối hợp rất tốt, nhìn nguyên liệu thôi cũng biết là dinh dưỡng rất phong phú, nhưng Ninh Noãn lại không có tâm trạng để ăn.
Nhưng cô nghĩ đến bé con, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ăn một ít, cô sợ nếu mình không ăn thì sẽ không có sữa để cho bé con bú.
Ăn cơm xong, Ninh Noãn cuộn mình ngẩn người trên sofa.
Hơn mười giờ tối, một chiếc xe Rolls Royce Ghost dừng ở trước cửa nhà. Tài xế xuống xe trước, mở cửa sau ra, một người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo bước xuống xe.
Ninh Noãn cuộn người trên sofa mệt mỏi đến ngủ quên mất, đầu mày hơi nhíu lại, ngủ không yên ổn lắm.
Thương Bắc Sâm đi vào cửa, nhìn thấy người phụ nữ đang cuộn người ngủ trên sofa, thím Nguyệt mới vừa được thuê làm việc rất chu đáo, đã chuẩn bị áo ngủ dài tay và quần ngủ dài bằng bông cho cô.
“Sao cô ấy lại ngủ trên sofa?” Giọng nói của Thương Bắc Sâm lạnh nhạt, không nghe ra là vui vẻ hay giận dữ.
Thím Nguyệt bị doạ nên mau chóng nói: “Cậu chủ, tôi đã khuyên cô chủ mấy lần rồi, nhưng cô chủ cứ không chịu vào phòng ngủ.”
Ninh Noãn nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng, cô liền mở mắt ra.
Không phải là mơ, cô vẫn ở trong tòa biệt thự này.
Khi ánh mắt vẫn còn chút nghi ngờ, Ninh Noãn đã nhìn thấy một người đàn ông đứng trước mặt cô. Anh rất trẻ, rất cao, các đường nét trên gương mặt sắc nét và góc cạnh, trong mắt anh toát ra sự trầm ổn và trưởng thành không phù hợp với tuổi của mình.
Vào khoảnh khắc cô mắt đối mắt với người đàn ông này, ký ức từ rất xa đang từ từ hiện ra.
Những gì xảy ra trong căn phòng tổng thống vào tám tháng trước bỗng nhiên lại trở nên vô cùng rõ ràng như chỉ mới vừa xảy ra vào tối hôm qua vậy…
Lúc này thím Nguyệt mới mở miệng nói: “Cô chủ, tôi đi hâm nóng lại canh cá, sẽ có thể uống ngay, đợi lát nữa cậu chủ nhỏ tỉnh dậy sẽ lại muốn bú sữa.”
Nói xong, thím Nguyệt liền chạy vào phòng bếp bận rộn.
Trong phòng khách rộng lớn lạnh lẽo và xa lạ ở tầng một, Ninh Noãn từ ngồi dậy khỏi sofa.
Trước đó, trong lòng cô vẫn luôn lo lắng đến hành tung của con nên cả người Ninh Noãn đều thấy tê tái, không cảm thấy đau, không cảm thấy đói, sống như một thi thể biết đi vậy.
Bây giờ đã ngủ được một lúc nên cơ thể cô cũng buông lỏng ra. Cô đột ngột ngồi dậy, chân vừa nhúc nhích thì liền đυ.ng đến vết thương, đau đến mức khiến cho cô “xít” một tiếng, nhíu chặt mày lại.
“Cô chủ, canh đã hâm nóng rồi.” Thím Nguyệt nhanh chóng hâm nóng canh cá đã nấu xong từ lâu, bưng một chén nhỏ ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn.
Nhìn thấy Ninh Noãn dùng sức ngồi dậy, thím Nguyệt nói với người đàn ông nãy giờ đứng ở đó không hề nhúc nhích, đối với vợ mình như người xa lạ: “Cậu chủ, trong thời gian hồi phục không nên đi lại nhiều, cậu hãy săn sóc một chút, ôm cô chủ qua bàn ăn đi.”
Ninh Noãn nghe thấy liền ngẩng đầu lên nhìn thím Nguyệt, lại nhìn người đàn ông xa lạ, cô lập tức lắc đầu nói: “Không cần, tôi không đau.”
“Có phải cô chủ đang giận dỗi với cậu chủ không? Chắc chắn là vậy rồi!” Thím Nguyệt nói với dáng vẻ của người từng trải: “Phụ nữ sinh con là vất vả nhất, cậu chủ, cậu phải yêu thương cô chủ nhiều hơn mới đúng chứ, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà mà!”
“Anh, anh buông tôi xuống!” Dù Ninh Noãn đau đến chết cũng không muốn bị anh ôm. Tám tháng trước, cô tốt bụng nhắc nhở anh là anh bị tính kế rồi, ai ngờ anh lại hôn cô, lấy đi mất lần đầu tiên của cô.
Tình huống trước mắt này cũng khiến cô rất xấu hổ, tư thế ôm kiểu công chúa khiến ngực cô khó tránh khỏi việc đυ.ng vào vòm ngực rắn chắc của anh…
Trong lúc đi, vải áo trên người hai người cọ sát với nhau, khiến Ninh Noãn không dám thở mạnh.
Cô sợ nhịp thở lên xuống sẽ càng tạo ra sự đυ.ng chạm rõ ràng.
Cho đến khi anh cẩn thận đặt cô lên chiếc ghế mềm bằng da thật ở trước bàn ăn, tim của Ninh Noãn vẫn còn đập loạn bùm bụp.
“Như vậy mới đúng chứ. Cậu chủ phải yêu thương cô chủ nhiều hơn đấy, lần này cô chủ sinh con suýt chút nữa đã mất mạng rồi! Bây giờ tôi giao nhiệm vụ này cho cậu chủ nhé, đến tối cậu hãy tự mình bôi thuốc cho cô chủ, người ta cũng đã sinh con cho cậu rồi, cậu làm chồng bôi thuốc cho vợ cũng là hợp tình hợp lý mà.” Thím Nguyệt nói xong, cười cười để muỗng canh xuống.
Mặt Ninh Noãn đỏ đến sắp nhỏ ra máu: “Tôi có thể tự bôi thuốc.”
“Làm sao tự bôi được?” Thím Nguyệt thật lòng thật dạ nói: “Chỗ bị nứt do sinh nở ở phía sau, cô chủ có cúi đầu thì cũng đâu thể nhìn thấy được. Vết thương bị nứt toác phải chăm sóc cẩn thận, nếu không sau này sẽ không những để lại sẹo mà mỗi khi trời trở gió, vết thương sẽ rất ngứa đấy!”
“Dù vậy thì cũng không cần người khác bôi thuốc cho tôi.” Ninh Noãn cúi đầu, rất nhanh đã uống xong chén canh cá.
Canh cá không hề dễ uống, bây giờ cô là đang hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng chỉ muốn đảm bảo có đủ sữa mẹ cho con trai uống.
“Sao chỉ uống có một chút vậy, cô là mèo sao?” Người đàn ông liếc cái chén không mà cô vừa uống hết, chỉ có một chén nhỏ: “Thím chắc chắn cách ăn này có thể sản xuất sữa đúng giờ?”
Câu này là hỏi thím Nguyệt.
Trong ba người, chỉ có thím Nguyệt là chuyên nghiệp, là người từng trải nên có kinh nghiệm.
Ninh Noãn cũng biết anh là vì muốn tốt cho con, nhưng cách anh nói thật là không đúng, sản xuất sữa? Xem cô là bò sữa sao?
“Yên tâm, tôi đảm bảo con sẽ có đủ sữa để uống!” Giọng điệu của Ninh Noãn rất kém.
“Múc thêm một chén canh cá cho cô ấy.” Thương Bắc Sâm không cho ai nói chen vào, nói với thím Nguyệt.
Ninh Noãn rất tức giận, đối với người đàn ông giành giật con như anh, cô rất muốn cho anh một cái tát, hoặc mắng anh đến máu đổ đầy đầu. Nhưng dù sao đứa nhỏ cũng là do cô lén lút sinh, nếu thật sự tranh cãi thì cô sẽ đuối lý.
Ninh Noãn càng nghĩ càng thấy bất lực, dù là về tiền bạc hay quyền thế, thực lực của một người đi làm bình thường như cô không thể so được với một người đàn ông vừa có địa vị vừa có quyền thế như anh chứ!
Trên lầu, có một bác sĩ đi ra, đứng ở ngay cầu thang: “Tổng giám đốc Thương, đứa nhỏ tỉnh rồi, bây giờ anh có thể lên xem.”
Thương Bắc Sâm lạnh nhạt liếc cô một cái, rồi đi lên lầu xem đứa nhỏ.
Ninh Noãn cũng muốn xem đứa nhỏ, nhưng buổi sáng cô đã thử rồi, vệ sĩ đã chặn cô lại!
Lúc đó, Lâm Xuyên nói thẳng với cô: “Cô Ninh, tha thứ cho chúng tôi không thể để cô tiếp xúc gần với đứa bé. Trước khi sức khoẻ của đứa bé tốt hơn, cô chỉ có thể nhìn đứa nhỏ thông qua camera theo dõi.”
“Tại sao?”
Cô là mẹ của đứa nhỏ nhưng lại không để cô nhìn con cô, thật là vô lý mà!
Lâm Xuyên khó xử: “Cô Ninh, một người mẹ mất đi quyền nuôi con có thể làm ra bất kỳ chuyện điên cuồng gì. Nếu cô ôm đứa nhỏ trong ngực, không màng tất cả mà rời đi… đương nhiên, cô sẽ không thể ôm đứa nhỏ mà thành công rời khỏi nơi này đâu. Nhưng trong quá trình đó, nếu bởi vì những động tác giãy giụa của cô mà va chạm vào đứa nhỏ, thậm chí là khiến đứa nhỏ sợ hãi, thì khi tổng giám đốc Thương trách tội, những người có mặt ở đây không ai có thể chịu nổi trách nhiệm đâu.”
Ninh Noãn không có hành động thiếu suy nghĩ, cô nghĩ nên tìm cơ hội để nói chuyện với anh, bé con còn nhỏ như vậy, làm sao có thể rời xa mẹ được?
Uống canh xong, Ninh Noãn trở về phòng, dựa vào giường xem bé con qua camera theo dõi.
Ban đầu, lúc Thương Bắc Sâm đi vào phòng, nói vài câu với bác sĩ. Trong lúc đó, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông nhìn về phía đứa nhỏ không lớn hơn năm mươi milimet, đầu mày anh nhăn lại, dường như là rất lo lắng đến tình trạng sức khoẻ của bé con.
Ninh Noãn chỉ có thể quan sát vẻ mặt của Thương Bắc Sâm để phán đoán mức độ tốt xấu của sức khỏe bé con.
Sau đó, cô lại nhìn thấy trong camera, bàn tay với khớp xương rõ ràng của người đàn ông nhẹ nhàng cầm lấy bàn chân nhăn nheo của bé con ở trong tay, anh cúi đầu, đôi môi mỏng hôn lên bàn chân nhỏ nhắn mềm mại đó.
Trong đầu Ninh Noãn đột nhiên nghĩ đến một câu: Tình cha ấm áp như vầng thái dương…