Chương 44

Hôm sau, Vương Nhất Bác phải bay đi quay phim. Người đại diện đã gói ghém Tiêu Chiến cẩn thật nhét vào xe cùng đi.

"Ông chủ hài lòng chứ? Cho hai người ở bên nhau đến những giây cuối cùng nhá." Người đại diện trong lòng bày tỏ tôi khổ quá đi mọi người à.

Tiêu Chiến ngơ ngác. Anh nào có đưa ra yêu cầu như vậy bao giờ. Vương Nhất Bác sa sầm mặt nhìn anh, "Anh tỉnh táo chút coi. Anh là người đã kết hôn có gia đình rồi đó, có thể mưu cầu hạnh phúc một chút được không, đừng có vô dục vô cầu thế chứ! Em không có chút sức hút nào à?"

Tiêu Chiến: "Dạ Bác ca, anh sai rồi, chúng ta đi thôi."

Các chị Nhện tinh dõi mắt nhìn theo chiếc xe chạy xa, thầm cảm thán gặm đường CP ở khoảng cách gần thế này đúng là đỉnh của chóp!

Thanh niên bàn bên vẫn còn say rượu chưa tỉnh, đã xin nghỉ nửa ngày, cũng bỏ lỡ luôn một cơ hội cắn đường ngàn vàng.

"Lần này đi bao lâu?"

Đối với sự thay đổi về thân phận ở đây, người đại diện cực kì thức thời. Lên xe một cái là tận lực làm như mình không tồn tại. Anh tài xế ở ghế trước bày tỏ, ủa còn tui thì sao giờ? Người đại diện: Anh cũng không tồn tại, coi như là xe tự động không người lái đi.

Vương Nhất Bác cởi mũ và khẩu trang ra, "Chắc là khoảng nửa tháng. Cuối tháng 7 còn phải ra đường đua nữa."

Tiêu Chiến đột nhiên nhớ ra cuộc đua motor kia, nhanh thật chớp mắt một cái đã sắp tới rồi. Anh vỗ nhẹ vào lưng ghế phía trước, "Tôi đi xem cùng có được không?"

"Vậy chắc là để báo với đội đua một tiếng đã nhỉ?" Người đại diện nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác. "Chuyện của cậu với Tiêu Chiến đã nói họ biết chưa?"

"Chừng nào đua thì nói."

Tiêu Chiến há hốc: "Chờ... Chờ đã. Nếu không thì để tôi đi mua vé cũng được, nói ra ổn không? Nếu không ổn..."

"Bên phía đội đua có thể nói được, đều là các thầy và các anh cả thôi, chỉ cần bảo mọi người đừng truyền lời ra ngoài là được, yên tâm. Anh cũng phải từ từ làm quen với người quen của em chứ, chẳng lẽ lại muốn làm kim ốc tàng kiều?"

Người đại diện: "Chị thấy cậu cần đi học bổ túc văn hóa. Cái tật dùng thành ngữ ngạn ngữ bừa phứa này mãi không chịu sửa."

Có vẻ Tiêu Chiến vẫn không yên lòng với quyết định này. Vương Nhất Bác nhìn anh thật lâu, lén nắm lấy bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh, "Yên tâm đi, em biết là ai có thể nói được, ai không. Em cũng đâu thể giấu anh cả đời được. Ít nhất vẫn có một số người có thể biết chuyện anh là bạn trai của em cứ. Đừng sợ, cứ tin em."

Cuối cùng Tiêu Chiến gật đầu.

Dọc đường hai người không nói thêm lời nào nữa, khiến trong lòng người đại diện cũng có chút hốt hoảng. Có phải chuyện này nói ra bây giờ hơi sớm quá rồi không...

"Chị xuống xe trước, hai người có gì nói chuyện nốt đi nhé. Đừng có gây sự đó Vương Nhất Bác." Ở bãi đỗ xe tại sân bay, người đại diện xuống xe trước. Sau khi xác định xung quanh không có cánh săn ảnh chầu chực mới yên tâm đứng nói chuyện với anh tài xế.

Vương Nhất Bác quay sang nhìn Tiêu Chiến, "Anh đang nghĩ gì thế?"

"Có thật là nói được không?" Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hai bàn tay của hai người họ đang đan vào nhau. "Anh thì sao cũng được, dù sao thì cũng chỉ cần đổi chỗ ở là lại có thể coi như không có gì, yên tâm sống tiếp rồi. Nhưng em thì... Giới giải trí chẳng phải là nơi chỉ cần sa chân lỡ lầm một bước là không bò lên nổi à?"

"Em cũng có thể không sao mà. Em có thể đua motor, còn có công ty nữa, không chết đói đâu." Vương Nhất Bác nhích người sát lại bên cạnh anh. "Anh không nghĩ là em sẽ chết đói thật đấy chứ?"

"Ý anh không phải thế. Anh biết là dù thế nào em cũng vẫn sẽ có công ăn việc làm. Nhưng mà em rất thích bản thân của hiện tại đúng không? Cũng rất thích được biểu diễn trên sân khấu nữa..."

"Nhưng mà em cũng thích anh nữa." Vương Nhất Bác ngắt lời anh. "Anh nói không sai, em quả thực thích được lên sân khấu biểu diễn. Nhưng chuyện em thích cũng đâu phải một bước sa chân lỡ lầm. Em không thể cứ để anh phải trốn chui trốn lủi mãi trong tối. Nếu như anh không thể bước ra đứng trước mặt cả thế giới, chí ít cũng phải đứng ở nơi mà em cảm thấy mặt trời có thể chiếu rọi tới anh chứ."

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe. Nói thật thì từ sau khi anh xác định bản thân mình thích con trai, anh đã nghĩ từ nay về sau mình sẽ phải sống cuộc đời trốn tránh giấu giếm là cái chắc rồi. Nhưng các đồng nghiệp đều yêu quý anh, chẳng ai vì chuyện đó mà trở nên ghét bỏ hay xa cách. Họ cũng ở đó chúc mừng cho tình yêu của anh, mong anh sẽ hạnh phúc. Còn chàng trai mà anh thích thì đang lén dựng một khoảnh sân đầy nắng trong thế giới của mình để dành riêng cho anh bước vào.

"Sao thế?"

"Hơi cảm động chút xíu."

Vương Nhất Bác: "Gì? Chỉ có một chút xíu cảm động thôi á?"

Tiêu Chiến: "... Cực kì cực kì cảm động, được chưa, cún con!"

Vương Nhất Bác cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tiêu Chiến, "Không sao hết, có em ở bên cạnh đây rồi."

Tiêu Chiến kéo khẩu trang của mình xuống, nhích lại gần trao cho người kia một nụ hôn.

"Em xuống xe đi. Anh phải quay về đây. Có thời gian sẽ tới thăm em."

"Được."

"Đến nơi thì gửi tin cho anh."

"Biết rồi. Bai bai anh Chiến, yêu anh~"

"Được rồi, được rồi, xuống xe giùm đi ba!" Người đại diện nhịn hết nổi rồi, mở cửa xe xách cổ Vương Nhất Bác đang không ngừng vung vãi cẩu lương ra ngoài. "Chiến Chiến về cẩn thận nhé. Bái bai~"

"Gặp sau," Tiêu Chiến vẫy tay chào.

Tương lai có lẽ sẽ có một ngày như thế. Nhưng còn hiện tại, anh đang đứng dưới ánh mặt trời thì cứ ôm lấy nắng vây trên người thôi.

【Câu chuyện nhỏ】

Vương Nhất Bác lúc bị ốm phiền như quỷ (phần 2)

Vương Nhất Bác: "Em muốn ăn kem."

Tiêu Chiến: "Còn đang phát sốt đó."

Vương Nhất Bác: "Em muốn ăn kem."

Tiêu Chiến: "Đã nói là đang bị sốt rồi cơ mà, kem với kiếc cái gì."

Vương Nhất Bác: "Điện thoại của em đâu rồi! Em muốn gọi cho mẹ! Con dâu của mẹ ngược đãi con trai mẹ này!"

Tiêu Chiến: "Điện thoại của anh đâu rồi! Em tưởng anh sẽ không đi mách mẹ à?!"

Vương Nhất Bác: "...Em muốn ăn kem."

Tiêu Chiến: "Đừng có lèo nhèo! Im ngay! Mau uống thuốc!"

Vương ảnh đế tủi thân quá cha mẹ ơiiiii