Chương 9

Vương Ngọc Lãng

không

ngờ ngay tại chỗ này gặp được nhị hoàng tử, mới nhớ đến vừa làm những cử chỉ

không

hợp lễ nghĩa, nhất thời cảm thấy hoảng sợ cùng xấu hổ.

Nhưng vị Kiêu vương này sao tự nhiên lại quan tâm tới chiếc khăn tay này?

Khi

nói

xong, thân hình cao lớn mạnh mẽ của Kiêu vương chậm rãi

đi

tới, ngón tay thon dài duỗi ra dễ dàng lấy khăn tay từ trong tay

hắn.

Vương Ngọc Lãng có chút kinh ngạc

không

nói

thành lời, chỉ cảm thấy ngày thường vị Kiêu vương này lạnh lùng ít

nói, nhưng hôm nay lại rất khác thường, cố tình đoạt chiếc khăn bảo bối của

hắn, lại

khôngdám to tiếng, chỉ có thể nghiêng mình chờ Kiêu vương “ thưởng thức” xong.

Kiêu vương cúi đầu nhìn, nhìn hình dáng quen thuộc,

không

khác biệt lắm, liền thấy đường thêu xiêu vẹo

không

sai chút nào…. Những bức mà Uất Trì Phi Yến thêu,

hắn

đều sai người mua lại, ở chợ chưa từng bán, tuy rằng bức tranh

không

đạt tới trình độ hoàn mĩ, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ cần thấy đường thêu vụng về kia

thì

khẳng định ngay là của Uất Trì Phi Yến.

Nay nhìn đường thêu quen thuộc đó,

hắn

chậm rãi mở miệng: “ Bức này thêu về hoa Thái Đát,

khônggiống với loài hoa khác, hoa Thái Đát kiên cường mạnh mẽ kiên cường,

không

biết Vương công tử mua ở đâu, bổn vương cũng muốn có

một

chiếc”.

Vương Ngọc Lãng lắp bắp

nói

: “ Đồ này do nha hoàn chọn mua, tiểu nhân cũng

không

biết mua ở đâu……….”

Kiêu vương nhăn mày: “ Ồ? Nếu là do nha hoàn mua, chỉ sợ Vương công tử chưa đến mức

sẽ

nâng niu giữ gìn như bảo bối vậy đâu? Chẳng lẽ……… là do vị hồng nhan tri kỉ của Vương công tử tặng sao?”

Nếu là bạn bè hỏi trêu, Vương Ngọc Lãng chỉ ngượng ngùng cười. Nhưng câu hỏi này là từ nhị điện hạ, lại là đại ca của Nhạc Bình công chúa, phải trả lời sao cho

thật

thuyết phục rồi.

Nhất là vào những ngày sóng gió này, khi mà tự tôn của nam nhân

đang

bị suy giảm, phụ thân vì muốn trèo ca sợ hôn nhân này

sẽ

không

thành công, nhưng xem với tính cách của phụ thân, nhất định

sẽkhông

cam tâm, trước đó vài ngày cùng mẫu thân đến cung gặp hoàng hậu, chỉ

nói

con trai

hắn

tính tình lương thiện,

không

phải là

một

nam nhân vô dụng, cho nên mong hoàng hậu kiểm tra lại, lại đưa cung nữ đến thử hôn.

Bị lăng nhục như vậy, còn phải cần đến lần thứ hai sao? Lập tức Vương Ngọc Lãng cắn răng

nói

: “không

dám lừa gạt Kiêu vương, đây đúng là vật mà hồng nhan của tiểu nhân tặng, nhân được

sự

quan tâm của hoàng thường, nguyện đem công chúa tôn quý cho tiểu nhân, nhưng có vẻ Nhạc Bình công chúa

không

vui, hơn nữa tiểu nhân

đã

có người trong mộng, mong rằng nhị điện hạ

nói

với hoàng thượng hủy bỏ hôn

sự

này, bằng

không

cứ như thế này, chỉ sợ

sẽ

thành

một

đôi vợ chồng

không

hòa thuận hạnh phúc……..”

nói

đến đây,

hắn

lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Kiêu vương, chỉ là vừa nhìn thấy, trong lòng

đãmuốn run lên vì hoảng sợ, chỉ thấy Kiêu vương kia sắc mặt trầm xuống, dùng

một

loại ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm

hắn.

một

lát sau sắc mặt mới ôn hòa

nói

: “ Công tử của Vương thừa tướng

thật

can đảm, dám ghét bỏ muội muội của bổn vương, nhưng ngươi cóbiết từ cái miệng của ngươi

sẽ

làm hại cha ngươi

không, họ Vương các ngươi có phải vì quá sung sướиɠ rồi

không?”

nói

xong liền xé nát chiếc khăn thành trăm mảnh, mảnh vải rơi xuống đất: “ Nên ghi nhớ lời của bổn vương, nếu làm mất thể diện của hoàng thất

một

lần nữa, vị hồng nhan kia của ngươi……… chỉ sợ khó bảo toàn tính mạng……..”

nói

xong, Kiêu vương lạnh lùng xoay người

đi. Để lại Vương công tử với vẻ mặt đau khổ nhìn mảnh vải.

Ba ngày tiếp theo, chẳng biết tại sao hoàng hậu

đang

muốn đổi Phò mà đột nhiên thay đổi, đưa cung nữ đến tìm hiểu vị Phò mã “ khuyết điểm”.

không

phụ lòng của hoàng thất, phủ thừa tướng

đã

chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, mang Vương Ngọc Lãng cùng cung nữ uống

một

chén trà có cho xuân dược, đợi đến lúc con mình

không

chịu được mới đưa cung nữ kia vào, lần này mọi việc diễn ra suông sẻ, xuân dượt phát huy công dụng, Vương Ngọc Lãng ôm thân hình lãnh lẽo của nữ nhân theo bản năng làm việc, ước chừng sau nửa đêm bị dày vò.

Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của con trai, còn cung nữ kinh

thì

khóc nức nở, giọng mơ hồ, phu nhân thừa tướng canh giữ ở cửa, nghe thấy cũng mang vẻ mặt hài lòng, thở

nhẹ, trong lòng biết chức Phò mã chắc chắn

sẽ

vào con mình…… Chỉ cần đưa cung nữ kia

một

ít bạc, trước mặt thái hậu

nói

ngọt vài câu là xong.

Uất Trì Phi Yến cũng

không

nghĩ tới chiếc khăn

nhỏ

bé của mình lại gây họa cho người khác đến thế.

Tâm tư của nàng đều dồn hết vào tiệm cháo. Tuy rằng đệ đệ

đã

nhập học nhưng cũng phải tích góp để cho học phí tiếp theo. Thời tiết chuyển sang hè, sắc trời kéo dài, hoàng đế ban bố lệnh mới, cho phía Tây kinh thành được mở phố xá, hai ngày đầu tháng và cuối tháng, cho phép ở đây kinh doanh đến giờ hợi ( từ 9 giờ đến 11 giờ đêm)

không

khí từ khi đại Tề trị vì khác hẳn, quy định cũng

không

quá khắt khe với dân chúng, nhiều thiên kim tiểu thư ban ngày ở trong phủ tránh nắng, buổi tối

đi

lại ở chợ đêm ngắm cảnh ăn uống, tiện thể buổi đêm dễ dàng che dấu cùng kết giao với nhiều công tử, liếc mắt đưa tình, khách nhiều

không

đếm xuể.

Sáng sớm Phi Yến nghe thấy vậy, chỉ nghĩ

sẽ

mở

một

quán để bán ở chợ đêm, cho nên vào ngày thứ hai khi hoàng đế ban lệnh, liền nhanh đến phía Tây, cùng chưởng quầy thương lượng mượn khoảng trống phía trước cùng hai chiếc bàn, nếu có người vào cửa hàng mua vải, có thể ngồi ngay ở đó ăn

mộtbát cháo nhất là vào lúc

đang

đói.

Nhưng đêm đầu tiên khi mở quán,

một

bát cháo nóng cũng chả bán được. Kính Hiền thấy hoàn cảnh như vậy, nghĩ nhiều ngày cũng

không

bán được bao nhiêu, liền nhanh giọng: “ Tỷ tỷ, hay chúng ta nên về thôi, ở chỗ này làm gì cho mất thời gian”.

Trong lòng Uất Trì Phi Yến cũng lo lắng, nàng nghĩ, muốn cùng Uyên Ương

đi

vài vòng chợ. Nàng phát

hiện

bán nước ngọt cùng trái cây rất đắt hàng, nhất thời mắng mình ngu ngốc, sao

không

nghĩ tới thời tiết

đã

chuyển sang mùa hạ, cho dù buổi tối có mát mẻ hơn nhưng ai lại

đi

ăn bát cháo nóng hổi làm gì cơ chứ?

Chậm rãi

đi

đến quầy thu tiền của mình, Uất Trì Phi Yến cúi đầu

không

nói. Đột nhiên hỏi: “ Kính Hiền, đệ còn nhớ

không, chúng ta

đã

từng cùng bá thúc vào trong cung dự yến tiệc ăn món cháo lạnh nhỉ?”

Kính Hiền

không

biết tại sao tỷ tỷ lại hỏi như vậy, khuôn mặt

đang

chảy mồ hôi, nghe thấy tỷ tỷ

nói

như vậy, nhớ lại cuộc sống an nhà ngày xưa, nếu vào mấy năm trước,

hắn

nghĩ mình

đang

ở trong thư phòng, nha hoàn mang hoa quả lạnh đưa lên, khác hẳn với thực tại khốc liệt, phải trông nồi cháo

đangsôi sùng sục trong bếp, vì vài đồng bạc lẻ, phải cúi đầu khom lưng như vậy sao?

Trong lúc vị thiếu niên

đang

chìm vào hồi ức, yếu ớt đáp: “ Tỷ tỷ, sao tỷ lại đề cập tới cái này? Cho dù nhớ lại có tác dụng gì đâu, chỉ sợ với cuộc sống này

thì

chẳng bao giờ chúng ta được nhìn thấy chứ đừng

nói

ăn”.

Phi Yến

nhẹ

nhàng cười: “

không

hẳn như vậy!”

Năm đó trong lúc ăn nàng còn nhớ



vị hoa quả dầm này. Đầu bếp sử dụng mứt táo mà Tây Vực dâng lên, lấy long nhãn, cắt

nhỏ

thành hạt lựu rồi hầm thành nước hoa quả. Đưa đến hầm băng của hoàng cung, lúc muốn ăn, chỉ cần cắt thành khối

nhỏ

cho vào cốc, khi ăn nó tan nhanh trong miệng tạo cảm giác mát lạnh,

thật

đúng là đồ ăn giải nhiệt số

một

trong mùa hè.

Nếu nghĩ tới cách làm

thì

tới cách làm lạnh

thì

lại gây khó khăn. Trong kinh thành phải là nhà phú quý mới có hầm băng chứ dân bình thường có bao giờ biết băng đá là gì.

Phi Yến đem công thức biến đổi

một

chút, đem gạo nấu thành cháo, lại cho thêm hai thanh đường phèn, sau đó dùng nước giếng để giảm bớt nóng cho cháo lạnh mát, sau đó cắt dưa, hỗn hợp dưa với cháo làm nên

một

món ăn mát lạnh, Kính Nhu và Kính Hiền tham ăn, vừa ăn vừa khen ngon.

Đợi có chợ đêm, món cháo này gây chú ý, so với giá cháo loại bình thường đắt gấp 3 lần, vẫn bán hết.

một

buổi tối, Phi Yến đếm số tiền thu được, đúng là so với ngày thường thu lại gấp đôi, cứ như vậy

thìhôm nào nàng cũng muốn đến khu phố hái ra tiền này mất!

Quá mức chuyên chú kiếm tiền, nàng

không

chú ý tới đối diện cửa hàng thêu dệt còn có

một

tửu lâu

nhỏ



một

nam nhân luôn nhìn chằm chằm nàng.

“ Kiêu vương, nếu

đã

biết đây là nữ tặc năm đó, vì sao

không

phái người

đi

bắt nàng ta?” Lời

nói

này phát ra từ

một

nam tử 30 tuổi, mặc

một

thân màu xanh, bên hông còn đeo

một

thanh kiếm dài.

hắn

là trợ thủ đắc lực của Kiêu vương, thường gọi là Tiếu Thanh.

Năm đó vì nhị điện hạ

không

quen địa hình ở đây,

không

thể phá tan phản quân năm đó, lại mang tính khinh địch nên thường xuyên bị thua trận ở Bạch Lộ Sơn, sát khí nổi lên, hạ lệnh treo giải thưởng lớn nếu bắt được vị tiên sinh Gia Cát lãnh đạo đội quân ở Bạch Lộ Sơn.

Bởi vì

không

hiểu



chi tiết đối phương, Tiếu Thanh nghĩ đến việc mua chuộc

một

người ở Bạch Lộ Sơn, vẫn

không

phá được thế trận giả của quân sư kia.

Chính mình còn phải thua

một

nữ tử khiến Kiêu vương tức giận

không

thể nuốt xuống, bắt

hắn

tìm cho bằng được bức họa về nữ nhân kia.

Nhưng nữ quân sư này được đội quân bảo vệ rất nghiêm ngặt, người bình thường

không

thể nhìn thấy, tên mật thám kia cũng chỉ nhìn có

một

bên mặt.

Sau khi phản quân rút khỏi Bạch Lộ Sơn

một

cách vội vàng, rơi

một

bức họa, bởi vì lúc đó bức tranh bị ném vào chậu than để đốt cháy, hầu như bị cháy hết,

không

biết người trong tranh là ai, nhưng tên mật thám

đã

nhìn thấy tiên sinh Gia Cát

nói

bức tranh này vẽ y hệt nàng.

Khi

hắn

đưa bức họa cho Kiêu vương, nhị điện hạ chỉ nhìn lâu

không

nói, ba ngày sau, đột nhiên bỏ giải thưởng lớn xuống, phái người truy tìm.

Lau sau, có cùng phản quân Bạch Lộ Sơn giao tranh vài lần, có thể lần này làm tâm trạng Kiêu vương

đixuống, đúng là làm nghĩa quân Bạch Lộ Sơn tổn thất nhưng

hắn

vẫn cảm thấy nhị điện hạ thủ hạ lưu tình với nữ nhân kia,



ràng có thể tiêu diệt tận gốc, lại chần chừ

không

đánh.

So với

hiện

tại

thì

tốt rồi, nữ nhân này chẳng biết tại sao muốn giải tán lực lượng, từng được phong là bắc vực Tuyên vương ngày xưa, lại chạy đến kinh thành bán cháo, vừa thấy chắc chắn

sẽ

nhận ra, nhưng Kiêu vương chẳng quan tâm, chỉ chờ nữ nhân này bán cháo, mở rộng kinh doanh.

Nghe câu hỏi của Tiếu Thanh, Kiêu vương vẫn như cũ nhìn xuống, thấy

một



gái

đang

bận rộn trong tiệm cháo, thản nhiên

nói

: “ Nếu nàng

đã

một

lòng quay trở lại làm thường dân, chứng tỏ phụ hoàng

thật

lòng quan tâm tới dân chúng, là

một

người có trách nhiệm với đất nước, bổn vương nghĩ nên cho nàng cơ hội để sửa sai”.

nói

xong, liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi tửu lâu: “ Bổn vương muốn

đi

kiểm tra quân doanh, ngươi hãy phái người theo dõi Uất Trì Phi Yến, nếu có phản quân đến tìm nàng……

không

cần phải bứt dây động rừng, từ từ thu phục phản quân”.

Tiếu Thanh lĩnh lệnh, liền theo nhị điện hạ xuống tửu lâu, nhưng vừa thấy

một

chiếc xe ngựa dừng lại. Chỉ thấy

một

người mặc thường phục xuống xe ngựa, nhìn thấy Hoắc Tôn Đình, khẽ cười

nói

: “ Nhị đệ,

thật

khéo nha, ở đây tự nhiên gặp lại đệ nha”.

Hoắc Tôn Đình thấy thái tử, liền hướng

hắn

thi lễ sau đó

nói

: “ Đệ còn có việc trong quân doanh, xin phép hoàng huynh…..”

nói

xong xoay người dời

đi. Nhưng vị thái tử kia chuyển ảnh mắt, vô ý nhìn thấy tiệm cháo đối diện kia, liếc mắt nhìn thấy Kính Nhu

một

thân váy áo thêu hoa

đang

tươi cười đón khách……

“ Hôm trước, quản

sự

đi

qua phố này

nói

nhìn thấy đệ ở tửu lâu, ta còn

không

tin, hôm nay muốn

điqua đây xem tình hình lại nhìn thấy đệ

đang

ngồi nhàn nhã thoải mái, hôm nay đại ca mới giật mình, hóa ra đệ vì đóa hoa dại mê người kia, khiến đệ lưu luyến

không

rời rồi!”

Thái tử hứng thú nhìn nữ tử đối diện, khóe mắt nhìn Hoắc Tôn Đình dừng lại.

Tiếu Thanh ở

một

bên nghe thấy rất

rõ, trong lòng thầm mắng: Còn cố làm ra vẻ, làm sao mà tự nhiên



ràng là phái người theo dõi Kiêu vương

thì



đi! Tuy rằng

đã

phân



ai là thái tử, nhưng nhị hoàng tử

thật

ra rất có uy lực, đừng

nói

là thái tử mà hoàng thượng cũng kiêng kị

không

dám chạm. Thái tử này vẻ ngoài thân thiện nhưng trong lòng lại độc ác giả dối,

không

biết

hắn

muốn làm gì với chủ nhân của mình đây?

Kiêu vương nghe thấy lời của thái tử, theo ánh mắt của

hắn

đang

nhìn Uất Trì Kính Nhu, im lặng

một

lúc rồi

nói

: “ Đúng là thừa lúc

đang

nhàn hạ, muốn nghỉ ngơi

một

chút lại làm hoàng huynh chê cười rồi”.

Hoắc Đông Lôi cười cười đầy

ẩn

ý: “ Trong lòng thích cái đẹp, ai ai mà chẳng có, nhưng lâu lắm đệ

không

gần nữ nhân mới làm cho người ta cười đến rụng răng,

không

bằng đại ca ta sắp xếp cho đệ

mộtđêm, như thế nào?”