Chương 2

Ngay lập tức Kiêu vương lấy roi ngựa làm cho ngựa dừng,

một

lúc sau mới chậm rãi xoay ngựa

đixuống, đôi giày da trâu bước xuống, đứng trước mặt những người

đang

quỳ.

một

tên thị vị rất thông minh, nhìn thấy nhị hoàng tử

đang

nhìn đến cái bọc, lập tức

đi

lấy cho Kiêu vương.

Chiếc bình hoa có tuổi chắc

đã

lâu nhưng lại bị vỡ vụn, Kiêu vương đưa trước mặt Uất Trì Thụy: “ Đây là của ngươi?”

Uất Trì Thụy bị Kiêu vương nhìn thẳng mặt, có chút sợ hãi, run sợ

nói: “ Chỉ là

một

bình hoa thô bỉ bình thường, vỡ nát

không

tiếc, chỉ sợ

sẽ

làm hỏng vó ngựa của Kiêu vương….”

Uất Trì Kính Hiền quỳ gối ở

một

bên, nhìn thấy món ngon nào là gà bay trứng vỡ, trong tâm chính là ảo não

không

nói

bằng lời, lại nghe phụ thân

nói

không

tiếc chỉ sợ ngựa hỏng, ai oán

thì

thầm: “ Giục ngựa đến Tây thị, nhiễu loạn dân sinh, luật pháp đâu …..”

Uất Trì Thụy sau khi nghe con trai mình

nói

xong, lòng run lên từng đợt cao nhất: Tiểu tổ tông, có phải ta trước kia đem ngươi giáo dục tốt quá

không! Ngươi

không

hiểu thế nào là luật pháp sao? Dùng luật pháp Đại Đường áp dụng cho tân hoàng tử sao? Con của ta ơi! Ngươi ngại mình sống quá lâu đúng

không?

hắn

ứa mồ hôi quay lại trừng cho đứa con dại vài phát rồi

nói: “Hỗn láo,

nói

chuyện với Kiêu vương ngươi có phần

không



nói! Còn

không

mau cúi nhận lỗi với Kiêu vương!”

Kiêu vương cũng

không

thèm chắp nhặt với đứa trẻ vắt mũi chưa sạch mà

một

chân

đi

thẳng tới chỗ Uất Trì Phi Yến, kéo mạnh nàng đứng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp.

Chỉ thấy nữ tử này

thật

xinh đẹp, tóc buộc đơn giản

không

cầu kì, cặp mắt tuy rằng yếu ớt, khác hẳn với đôi mắt phong tình của các mĩ nhân nhưng lại

nhẹ

nhàng như nước hồ thu, khiến người xem qua khó quên……..

Hành động của Kiêu vương khiến cho già trẻ nhà Uất Trì kinh sợ tột độ. Nhớ ngày đó khi Tề quốc vì trấn an nhân dân

đã

ra ba điều luật – Gϊếŧ người đền tội, gây thương cho người khác cũng đền tội. Nhưng đó chỉ là đối với dân nghèo còn quan lại nhà cao quý đều ngoài ba điều luật đó, các nữ tử xinh đẹp nhà quyền quý khi bị bắt đều làm công cụ cho tướng lĩnh quân sĩ hết.

đã

bị mấy con người man rợ đem

đi

sẽ

bị chà đạp

sự

trong sạch, nhiều người rơi vào kết cục của phận làm thϊếp thất, vận mệnh bị thay đổi, sau khi đùa giỡn xong rồi thả về nhà, có những nữ tử

không

chịu được rèm pha người đời hay bảo vệ

sự

trong sạch

đã

cắn lưỡi tự tử.

Hành động của Kiêu vương bây giờ

không

phải như vậy với Phi Yến sao,

không

phải chuẩn bị bắt con bé sao?

Cằm Phi Yến bị đôi tay cứng rắn nắm rất đau, lông mi

đang

nhíu đột nhiên thu về, đúng lúc này, xa xa có tiếng vó ngựa,

một

nam tử dị tộc

đang

đến gần.

Cùng lúc đó Phi Yến phối hợp cúi đầu, lại quỳ xuống như

một

tảng đá ven đường.

Nam tử kia nhìn Kiêu vương, liền giữ dây cương

nói

: “ Nhị đệ sao lại có lúc rảnh rỗi như vậy? Phụ vương gọi đệ cùng hai người nữa nhanh chóng vào cung, vì việc gì lại lâu như vậy? Hay là… có bông hoa nào ven đường quyến rũ đệ làm đệ

không

nỡ

đi

sao?”

Lúc này Uất Trì Thụy thầm trách bản thân, hôm nay đáng lẽ nên xem ngày mà ra khỏi nhà chứ, mạng đúng là như sắp bị Diêm Vương ăn tươi nuốt sống vậy, là ai

không

chạm lại chạm đúng người định xử trảm

hắn

là Đại Thái tử Hoắc Đông Lôi kia.

Hoắc Đông Lôi

không

nhìn thấy Phi Yến, liếc mắt tò mò nhìn lại thấy Uất Trì Kình Nhu, Kình Nhu

đangđộ 14 tuổi, cái tuổi xuân xanh mơn mởn. Tề thái tử cho rằng nhị để của mình mải miết nhìn



gái

đó, liền nở nụ cười.

Kiêu vương

không

nói

gì, cầm lấy bình hoa,

nói

với tên thị vệ bên cạnh: “ Cho

hắn

bạc, coi như ta bồi thường bình hoa hỏng này”.

nói

xong,

hắn

liền thúc ngựa chạy

một

mạch. Đại thái tử biết



tính lạnh như băng của nhị đệ cũng

không

để ý, trước khi

đi

còn liếc lại Uất Trì Kình Nhu

một

cái rồi

đi

thẳng.

Buổi sáng này được coi là kinh hoàng nhất đời

hắn, lão gia Úy Trì lau lau mồ hôi

trên

trán, nhặt lượng bạc lên,

thật

ra điều đó

sẽ

làm giảm bớt phiền phức, bạc

sẽ

làm lão giảm bớt sợ hãi.

Vừa rồi

hắn

thấy phụ thân liếc

hắn

một

cái, liền

không

sao mở mắt được, chỉ thấy phụ thân úp mặt xuống, nằm quỳ rạp xuống, mông chổng lên

thật

cao……. Cho dù lúc triều bái Thiên Tử Đại Lương cũng

không

được thành kính như thế.

Nhất là đối với tên Kiêu vương vô liêm sỉ dám vô lễ với Phi Yến tỉ tỉ như thế, phụ thân lại im lặng

khôngnói

gì, quả nhiên là chẳng bằng

một

tí nào của nhị thúc….. Nghĩ thế, tinh lực tuổi trẻ dâng trào, dùng sức đẩy tay của phụ thân ra,

một

mình nhăm nhăm băng về phía trước.

Úy Trì Thụy tức giận mắng to: “ Tiểu tử thối bất hiếu!”

Lúc này Úy Trì Phi Yến đứng dậy đỡ muội muội của mình lên, thấy bá thúc tức giận liền dịu dàng

nói

: “ Bá thúc đừng quá tức giận, từ

nhỏ

hắn

đã

sống xa hoa sung túc, gặp hoàn cảnh như vậy

không

tức giận mới làm lạ, phải từ từ thích ứng với hoàn cảnh……”

Úy Trì Thụy thấy cằm cháu

gái

bị ửng đỏ, trong lòng đau xót, tự trách mình quá yếu đuối

không

bảo vệ được cháu

gái

cùng các con…….

Phi Yến luôn khéo hiểu lòng người, thấy bá thúc

đã

bớt giận, liền chuyển đề tài, cầm

một

ít bạc

đi

mua vải vóc, thức ăn nước uống rồi năm người già trẻ cùng nhau ra về.

Sau khi cơm nước xong, Phi Yến liền ngồi xuống chiếc giường

nhỏ

của mình, cúi đầu

không

nói, sau khi nha hoàn Uyên Ương rửa bát chén xong xuôi vào phòng thấy tiểu thư nhà mình ngồi thẩn thơ

khôngnói, lại thấy cằm tiểu thơ đỏ ửng.

Thể chất tiểu thư rất đặc biệt, da rất mềm và mỏng, chỉ cần

một

vật nào chạm mạnh cũng để lại vết ứ đọng đến lâu mới khỏi…….. Vết thương kia

không

phải là vô tình bị chạm vào hay cố ý chạm nhưng

không

thành công sao?

Phi Yến liếc mắt nhìn thấy nha hoàn tri kỉ của mình

đang

loay hoay tìm thuốc mỡ, cười

nói: “

không

có gì đâu, chẳng qua vừa

đi

ra chợ, đυ.ng phải

một

người, chỉ là Hoắc Tôn Đình mà thôi………”

Uyên Ương nghe thấy tiểu thư

nói

giật mình suýt rơi chén mỡ

đang

cầm

trên

tay,

nói

: “ Làm sao….. Làm sao có thể chạm mặt tên mặt người dạ thú đó,

hắn……

hắn

có nhận ra tiểu thư

không?”

Uất Trì Phi Yến nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “ Lúc trước ta theo phụ thân ra chiến trường, ta chỉ ở Bạch Lộ Sơn

một

thời gian, cũng

không

thấy quân Tề nào cả, hôm nay nếu

không

phải bá thúc

nói

cả họ lẫn tên

hắnthì

ta

không

biết

hắn

tên là Hoắc Tôn Đình hay Kiêu vương đâu,…… Có thể

hắn

không

biết ta đâu…”

Lời

nói

này làm Uyên Ương an tâm đôi chút, nàng gấp gáp đến mức kéo tay tiểu thư của mình: “ Hai năm trước Kiêu vương treo giải hai nghìn lượng muốn tìm đầu của tiểu thư đấy, lại phái binh lính vây chặt Bình Lộ Sơn để bất người cùng tướng quân……. Tiểu thư, chúng ta rời kinh thành

đi, càng xa càng tốt….

đi

đi”

Phi Yến cười cười vỗ tay nàng, cười hiền

nói

: “ Thiên hạ này là của

hắn, ta

đi

được bao lâu? Ta

đãquyết định, quên hết chuyện ở quân doanh trước kia rồi, sau này

sẽ

chẳng có “ tiên sinh Gia Cát” nữa đâu, cái việc Kiêu vương treo giải thưởng gì đó có liên quan tới ta sao?

Chẳng qua……. Kinh thành rất nguy hiểm. Ta cứ nghĩ bá thúc của ta có cơm ăn áo mặc, có thể cưu mang hai chúng ta qua ngày, nhưng

không

nghĩ đến lại làm gánh nặng cho bá thúc. Nhưng nếu hai chúng ta mà

đi

bây giờ,

thì

với tính cách của bá thúc liệu chống chọi được với cuộc sống khắc nghiệt này bao nhiêu ngày, sao ta có thể

một

mình

đi

mà bỏ mặc ba người bọn họ đây? Nếu quyết tâm

thật

xa kinh thành này

thì

phải cùng

một

nhà chúng ta

đi, đến

một

huyện nào đó rồi lập nghiệp nho

nhỏ

ở đó.”

Chủ tớ

nói

chuyện được

một

lúc, Uyên Ương cũng dần dần yên lòng. Uất Trì Phi Yến đến cửa tủ lấy bộ tranh thêu, bắt đều thêu thêu vá vá.

Cái việc nữ công gia chánh này

đã

lâu

không

làm, nên có vẻ hơi cứng tay. Nay nước Tề lên làm chủ, quân doanh được nghỉ ngơi, kinh thành lại phồn hoa, rực rỡ thậm chí còn hơn trước. Những món đồ như thêu thùa này có vẻ

sẽ

bán chạy, nàng lại tỉ mẩn học lại để bán lấy thu nhập cho gia đình

nhỏ

này.

Nhưng tuổi nàng ngày

một

lớn, lại đọc binh pháp cùng pháp trận

trên

chiến trường, thậm chí vào lúc hai mươi tuổi,

một

mình nàng còn chỉ huy quân đội đánh chiếm nhiều nơi

trên

mặt trận, phụ thân chẳng những

không

khen ngợi mà còn cho nàng

một

câu chuyện của con tướng quân Triệu Quát ngày xưa. Lúc đó nàng còn trẻ người, cùng phụ thân

nói

: “ Có phải phụ thân cũng coi con như Triệu Quát tầm thường đó, lời

nói

không

giống với thực tế phải

không? Vẫn

không

cho rằng nữ nhân

không

thể làm những điều to lớn như nam nhân sao?”

Phụ thân lắc đầu,

nói

: “ Phi Yến của ta nhanh nhẹn, so với nam nhân hơn hẳn, ta làm sao dám so đo con với nam nhân? Nhưng Lưu Tôn xưa kia có viết “vua và dân cũng chỉ như

một

tờ giấy”,

không

cần biết hoàn cảnh lúc đó của Triệu Quát hay Triệu yếu hơn Tân Cương. Mặc dù lúc đó Triệu Quát hao tổn trí lực của mình nhưng Tân Cương chỉ cần mang Bạch Khởi ra, chỉ sau

một

trận Trường Bình, Triệu Quát phải hinh sinh thân mình,

không

những vậy lại kéo theo cả hơn bốn vạn binh lính, hao tổn nhân lực như thế, hoàng thượng liệu có biết ơn? Nhưng đau lòng hơn, khi bốn vạn binh lính ấy rơi vào tay Bạch Khởi, Triệu Tấn cũng

không

cần

thì

những người đó bị gϊếŧ sạch, máu chảy thành sông ……..”

Khi đó nàng nghe xong, thấy Triệu Quát

thật

ngu xuẩn, bèn hỏi phụ thân: “ Nếu trước khi Triệu Quát

đichinh chiến, sao phụ thân

không

khuyên

hắn

không

nên đánh?”

Phụ thân vuốt đầu nàng

nói: “ Trước kia ta cũng

không

hiểu, nhưng đến ngày hôm nay ta mới hiểu được, Yến nhi của ta, con phải nhớ kĩ

một

điều,

trên

chiến trường

không

phải chỉ là hai bên giao chiến thế là xong, đó là

một

bên khi gặp thời cơ mới giáng

một

đòn quyết định. Có lẽ khi Triệu tướng quân nhìn thấy Triệu quốc ngày càng suy vong

thì

không

cam lòng, muốn khôi phục lại hết tất cả……..”

Phụ thân

nói

xong chuyện xưa, cũng chẳng giải thích, chỉ muốn bắt nàng phải học thêu thùa may vá, học nhiều thứ của tiểu thư khuê các.

Đó là lúc tính tình nàng ương bướng làm náo loạn phụ thân…….

thật

đúng là chả hiểu chuyện!

Truyện cũ kia cũng

không

phải phụ thân tự nghĩ ra hay

nói

suông, mà chính phụ thân cũng nhìn trước được mệnh Đại Lượng cũng

sẽ

như thế, nhưng

một

mình

hắn

chỉ là Đại Lượng tướng quân, sao dám

nóinăng bừa bãi

trên

triều. Thân là

một

tướng quân chỉ biết dốc sức cho nhân dân cùng hoàng thượng đến tận hơi thở cuối cùng.

Phi Yến nghĩ vậy, vành mắt ửng đỏ,

một

giọt nước trong suốt rơi xuống bức tranh thêu.

Cứ tưởng rằng gặp Nhị hoàng tử chỉ như mây qua, mọi chuyện

sẽ

êm đẹp. Nhưng làm cho Uất Trì Thụy

thật

không

tưởng là lúc đại tổng quản của Kiêu vương phủ đến trước của nhà Uất Trì

nói: “ Kiêu vương rất thích bình hoa bị vỡ kia, muốn mời Uất Trì Phi Yến tiểu thư đến phủ

một

chuyến, mượn đôi tay khéo léo của nàng

một

chút, tu sửa lại chiếc bình”

Uất Trì Thụy sau khi nghe xong, choáng váng hết đầu, cái lý do gì vậy?

một



nương chưa gả sao dám tùy tiện đến vương phủ chứ?