Chương 1

Vương triều mới làm mọi thứ đổi thay, cũng giống như

trên

chân phụ nữ quấn vải, đó chính là thay đổi cho mới mẻ, mấy trăm năm thay đổi tuần hoàn cũng

không

làm người ta cảm thấy thiện cảm.

Nhưng với đôi chân phải quấn vải

thì

khó tránh khỏi nhiều vết bẩn nhơ dính vào, cho dù có là

một

mỹ nhân có đôi chân ngọc ngà,

hiện

tại cũng chỉ mang

một

đôi vải vụn quanh chân ở giữa đống gạch ngói vỡ vụn.

Đó là Uất Trì Thụy

một

chân bó vải bẩn đó, khó tránh làm người khác sinh ra

một

chút thương tiếc,

hắn- Uất Trì Thụy

một

người ở Đại Lương triều cũ ngày trước có bao nhiêu là lẫy lừng!

một

tướng quân cao quý, liên tục ba đời triều đại, bị đóng cửa vì thừa kế trung đỉnh hầu. Nhưng đến thế hệ Uất Trì Thụy, cũng chính là

sự

suy thoái dần dần, ở

trên

triều

không

hề lập công, cuối cùng là đưa em trai Uất Trì Đức

đi

đánh trận ở Cửu Tử Nhất Sinh

thì

lên được chức Trấn Viễn tướng quân, nhưng lại bị hi sinh

trên

chiến trường tiếp, bởi vì thua trận nên tiên đế tức giận, chút nữa là cả gia tộc bị

đi

đày ải nơi biên cương.

Thời gian chỉ như cái chớp mắt, triều đại mới Tề quốc, hoàng đế Tề Cao Đế tuyên bố nghỉ ngơi dưỡng sức ngừng chiến đấu, làm cho tướng lĩnh dân chúng có thể thở phào

nhẹ

nhõm sau từng ấy năm, mọi người an cư lập nghiệp sinh con đẻ cháu,

đã

sớm để cái triều đình mục nát kia

đi

tận xa.

Nhà Uất Trì tuy tkhông còn mạnh nhưng con lạc đà dù gầy thế nào

đi

nữa

thì

vẫn mạnh hơn núi rơm kh. Nếu

không

phải vương triều Đại Vương bị diệt

thì

cửa hàng này có thể đứng thêm vài năm nữa

khôngthành vấn đề.

Nhưng

hiện

tại, cửa hiệu Phú Quý của

hắn

đã

bị thiêu cháy trong đêm. Tính

đi

tính lại,

hắn

đã

gần 50, vợ cả

không

chịu nổi cảnh khổ đau thêm cả bệnh cũ tái phát

đã

rời xa 2 năm, hai vợ lẽ

không

sinh được con, liền dần dần rời

đi, cầm hết tiền đồ mà bỏ chạy. Hầu gia Uất Trì lúc đầu phải rơi vào tỉnh thế khốn đốn như vậy khó

nói

nổi thành lời, mỗi ngày mí mắt chưa mở, trong mơ chỉ toàn thấy cảnh gia đình sung túc giàu có cùng phồn hoa chốn kinh thành hoa lệ, mở mắt ra

thì

hiện

thực khốc liệt bày ngay trước mặt là

một

chiếc giường cũ cùng căn nhà tồi tàn.

Lúc trước kinh thành náo động, vội vàng chạy nạn chỉ mang nổi ba chiếc giường cùng

một

ít tiền, mấy ngày trước có lục tìm nhưng gia sản

không

còn.

Hôm nay sáng sớm Uất Trì Thụy

đã

tỉnh dậy, dùng

một

chút lá trà

đã

ngâm nóng để súc miệng, lại luyện bộ Ngũ Cầm Quyền, bên trong ống tay áo lại rơi ra

một

chum chìa khóa,

một

cái rương được mở ra, bên trong chiếc rương đó đồ đạc cũng

không

có nhiều,

hắn

cẩn thận cầm hai chiếc bình hoa, nhìn

đinhìn lại hai cái, cuối cùng quyết định lau chiếc bình có hai quai tai xanh. Dùng vải lau cẩn thận từng chút rồi lại bọc lụa cẩn thận.

đang

cầm

một

cái bọc,

hắn

vén mành ra khỏi cửa phòng, đứng trong sân

nhỏ

ho

nhẹ

một

tiếng, giọng cao lên: “ Phi Yến,

đã

sáng rồi sao?”

Nghe thấy tiếng gọi, phòng

nhỏ

nhỏ

bên cạnh liền có tiếng

nói

giòn tan: “ Bá thúc,

đã

sáng rồi!”

Uất Trì Thụy đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy con

gái

của đệ ruột mặc

một

chiếc áo màu lam, dáng người cao gầy thon thả, đằng sau đó là

một

mái tóc tỏa nắng. Khuôn mặt

nhỏ

nhắn như

một

bức tranh tuyệt mĩ, làn da sáng trắng, đôi môi đỏ mọng căng tràn, mặc dù

đang

mặc vải thô nhưng

không

thể nào che giấu

đi

sự

xinh đẹp đó.

Nếu đệ đệ chưa mất,

thì

ắt hẳn cháu

gái

mình

đã

sớm lập gia đình, tính tình nàng

thật

thà dịu dàng

sẽlàm vui nhà chồng. Nhưng mà đệ đệ hi sinh, tiên đế tức giận mà gây khó dễ cho Phi Yến, làm hại nàng bị nhà chồng hủy hôn ước, thế nên đến 18 tuổi rồi mà vẫn chưa xuất giá, haizzz, số mệnh đứa

nhỏ

thậtkhổ.

Phi Yến ra khỏi phòng, nhìn thấy bá thúc

đang

đứng trong sân tay cầm

một

món đồ: “ Bá thúc muốn

điđến tiệm cầm đồ sao?”

Uất Trì Thụy thở dài

một

tiếng, gật gật đầu. Gia sản dần dần

không

còn, toàn phải dựa vào nó để sinh tồn, lúc trước

hắn



một

lão nô trung thành

đi

theo, nhưng sản nghiệp mất lão nô buộc phải

đi

làm, lại sinh bệnh rồi qua đời.

hắn

đúng là người kém may mắn, quá nửa đời người như

một

công tử ăn mặc đầy đủ, làm sao hiểu được nhân gian nhiều chuyện như vậy.

hiện

tại chỉ còn đến tiệm cầm đồ, khom lưng với những người thô bỉ để được

một

chút tiền mang về.

3 tháng trước cháu

gái

lại đến tìm mình, coi mình như nơi nương tựa. từ

nhỏ

nàng

đã

mất mẹ, là chỗ dựa duy nhất của em trai, lại luôn mặc quần áo của nam nhân

đi

lại trong doanh trại, khác hẳn cách ăn mặc của tiểu thư khuê các, giúp đỡ

hắn

việc gia đình, so với đôi thê thϊếp tri kỉ kia đúng là hơn

một

trời

một

vực.

“ Hôm nay trời

không

tồi, Yến Nhi ở trong nhà nhiều quá cũng buồn chán,

không

bằng

đi

cùng bá thúc ra ngoài thôi, coi như cho khuây khỏa”. Nghĩ bá thúc lần trước

đi

đến cửa hàng,

một

đôi vòng chỉ đổi lại được

một

chút ít tiền,trong lòng Uất Trì Phi Yến than

nhẹ

một

câu, thầm nghĩ gian sản

không

còn nhiều, nếu tính toán hợp lý, đó là trước kinh thành, có thể làm

một

hàng nho

nhỏ, cũng tốt hơn ở tận trong kinh thành ngồi

không

núi vàng ăn cũng hết. Nhưng mình mới đến cũng

không

thể

nói

bừa, nay nhìn lại bá thúc

một

chút, nhìn qua rất dễ bị gian thương lừa gạt.

Nghe cháu

gái

muốn

đi

cùng, Uất Trì Thụy gật gật đầu, nay

đã

không

còn là nhà quý tộc,

không

cần phải có nô bộc theo sau mỗi khi ra ngoài, dân nữ bình thường có thể ra ngoài là chuyện bình thường, nếu được nhiều tiền, có thể mua thêm quần áo, bát đĩa đồ ăn, vì thế liền kêu hai đứa con cùng

đi, Uất Trì Kính mười bảy tuổi cùng Uất Trì Kính Nhu mười bốn tuổi, cả bốn người ra ngoài, chỉ để lại người

đãtìm Phi Yến nương tựa, cùng tỳ nữ Uyên Ương ở nhà nhóm lửa nấu cơm.

Nghĩ đến

sẽ

có quần áo mới để mặc, đứa con

gái

khó tránh nở nụ cười vui vẻ, mỗi lần như thế

khôngkhác gì tâm trạng khi bước sang năm mới.Kính Nhu lại kéo tay tỷ tỷ Phi Yến, ánh mắt tỏa sáng

nói

rằng mấy ngày trước bên cạnh tiệm gạo có

một

tiệm quần áo

anh

Hoa mới mở rất đẹp.

Khác với em

gái, công tử nhà Uất Trì khá trầm tĩnh, nhíu chặt mày nuốt nước miếng, nhìn

một

hồi nào là thịt kho tàu, cá hấp đuôi quế.

Thời điểm cả bốn người

đi

đến tây thị, phố xá đột nhiên náo động, tựa như tiếng thúc ngựa chạy như điên. Lúc này tuy

đã

sáng sớm, cửa hàng

đã

dựng lên nhiều nhưng

không

có mấy người

đi

lại, cho nên mấy con tuấn mã chạy như điên lao đến.

Uất Trì Thụy

không

giống như đệ đệ,

không

tinh thông võ nghệ, hơn nữa khi lúc quân Tề tràn vào kinh thành

thì

liền sợ tới mức phát bệnh, khi nhìn thấy kị mã áo giáp

thì

sợ tới mức hai tay run run, bình hoa được vải lụa bọc cũng

không

ôm, lập tức ngã sang

một

bên.

Uất Trì Thụy trong lòng kinh hãi, suy nghĩ

một

chút lại tìm chiếc bình được bọc vải lụa cẩn thận ôm lại. Uất Trì Phi Yên nhanh nhẹn, nhanh tay kéo bá thúc

không

muốn sống kia lại, tránh được con tuấn mã.

Gót sắt tuấn mã kêu “ răng rắc” làm cho cả nhà Uất Trì tâm thế như bay lên mây. Lão cùng với

một

đôi nam nữ kết hợp cùng kêu “ a ôi”, trong lòng mắng rủa trăm ngàn lần mấy con ngựa điên kia ba đời.

Nhưng khi cả gia đình Uất Trì đưa mắt lên nhìn

thì

sợ tới mức bao oan ức tiêu tán

đi.

Chỉ thấy con tuấn mã làm vỡ bình hoa kia dừng lại, đó là

một

nam tử

anh

tuấn mặc áo giáp, thân hình cao lớn, dù ngồi

trên

lưng ngựa nhưng cũng nhìn thấy cái mũi thẳng, đôi lông mày rất tuấn mĩ, lại

ẩnchút

âm

độc, nhất là đôi mắt lạnh lẽo kia. Lúc này

hắn

đang

híp mắt nhìn bọn họ……

không, đúng ra là chỉ nhìn chằm chằm Uất Trì Phi Yến

đang

cúi đầu kia.

Do nhớ



lúc Tề quân mới vào kinh thành, quý tộc quan lại chưa kịp chạy đều bị bắt lại. Thái tử Hoắc Đông Lôi- tân hoàng đế 23 tuổi giơ tay lên chém

một

loạt. Lúc đó bầu trời nhuộm đầy

một

màu đỏ, quý tộc của triều cũ bị gϊếŧ hết, máu chảy thành song.

Đến lượt Uất Trì Thụy, bởi vì có đệ đệ Uất Trì Đức nổi tiếng vang danh, Uất Trì Thụy biết chắc lúc đó

sẽchết, khi bị túm lên, sợ tới mức lạnh run, trong lòng ai oán: “ Đệ đệ, ca ca ta đến tìm ngươi tính sổ đây!”

Thái tử kia đúng là

đang

trừng trừng mắt nhìn mình, cũng lười

nói, chỉ đưa đôi tay lên chuẩn bị hạ lệnh chém,

một

đao cho xong việc. Nhưng

không



lúc ấy, người bên cạnh là Tề nhị hoàng tử

đang

yên lặng đột nhiên lên tiếng hoãn chém rồi

nói

gì đó với hoàng huynh của mình, cuối cùng Uất Trì Thụy bình thường

đi

ra, lại đặc biệt mang theo gia sản rời khỏi.

Cho nên có thể

nói, nhị hoàng tử Tề quốc trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng của

hắn. Lúc này “ ân nhân”

đang

đứng

không

quá xa,

thật

ra chính là mĩ nam mặc áo giáp đứng trước mặt đây- đại Tề thống soái Tam quân, giúp phụ thân chinh chiến bốn phương, thống nhất thiên hạ, Kiêu Vương Hoắc Tôn Đình.

Thấy



người

đang

tới, Uất Trì Thụy sao dám im lặng, liền kéo nữ nhi của mình tới quỳ xuống

nói: “Thảo dân Uất Trì Thụy khấu kiến Kiêu vương điện hạ…..”

Uất Trì Phi Yến ở

một

bên, thấy bá thúc quỳ xuống liền lẳng lặng ở phía sau quỳ xuống, cụp mắt cúi đầu

thật

thấp…