Chương 4: Em đừng thích người khác, đợi anh được không

Đầu bên kia điện thoại là giọng nói của Quý Bạch, anh thở dài nói: “Diệu Diệu, em rất xinh đẹp lại vô cùng ưu tú, em xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn.”

Tôi sửng sốt, sau đó tôi say rượu mơ hồ nói chuyện với Quý Bạch một lúc.

Anh dỗ dành tôi rất lâu, từ rạng sáng đến khi mặt trời mọc lên.

Có lẽ vì nói quá lâu, giọng anh khàn đi.

Cuối cùng, tôi mệt mỏi quá mức, bất tri bất giác, tôi đã ngủ thϊếp đi.

Khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy Quý Bạch ở đầu bên kia nói: “Diệu Diệu, em đừng thích người khác, đợi anh được không?”

Tôi cứ ngỡ mình đang nằm mơ, một nam thần lạnh lùng như Quý Bạch làm sao có thể thích tôi, thích một cô bé ngạo mạn như tôi.

Quý Bạch cầm túi đá đi tới, anh ngồi trước mặt tôi, đặt túi đá lên đầu tôi.

Cảm giác ớn lạnh khiến tôi giật mình, cơ thể tôi co lại.

“Đừng nhúc nhích.” Quý Bạch ấn vai tôi, áp mặt tôi lại gần người anh.

Chóp mũi của tôi áp sát vào ngực anh, mặt tôi lập tức đỏ bừng, không dám động đậy.

"Ọc ọc~"

Lúc này bụng tôi bỗng lên tiếng.

Tôi cật lực ôm bụng nhưng nó cứ réo không ngừng, dường như nó không quan tâm đến mặt mũi của tôi.

Tôi cúi đầu xuống, xấu hổ đến mức có thể đào cái lỗ chui xuống.

Haha, tôi nghe tiếng Quý Bạch cười.

Anh giơ tay ấn đỉnh đầu tôi, "Đói không?"

Tôi thành thật gật đầu, tôi đói lắm rồi.

“Đợi anh chút.” Quý Bạch đắp túi đá lên trán tôi, anh đứng dậy đi vào bếp.

Tôi nghe thấy tiếng lửa trong bếp, một lúc sau đã ngửi thấy mùi thơm của cơm.

Bụng tôi càng sung sướиɠ reo hò, nước miếng suýt nữa chảy xuống, tôi vươn cổ nhìn về phía nhà bếp.

Rất nhanh, Quý Bạch bê đĩa cơm đi ra.

Trên đĩa là cơm vàng óng, từng hạt được tráng bởi lớp trứng gà.

“Ở nhà chỉ còn cơm thôi, anh làm cơm chiên trứng cho em, em ăn trước đi.” Anh đưa đĩa cơm chiên trứng đến trước mặt tôi.

Tôi lập tức cầm lấy, cười ngọt ngào với Quý Bạch: “Cám ơn anh Quý Bạch.”

Tôi cầm chiếc thìa lên và ăn ngấu nghiến.

Chẳng mấy chốc tôi đã ăn hết một đĩa cơm chiên.

Tôi liếʍ môi dưới, giơ ngón tay cái lên với Quý Bạch: "Anh Quý Bạch, nếu anh là đầu bếp thì nhất định phải là ."

Tại sao tôi không nhận ra rằng Quý Bạch nấu ăn ngon như vậy.

Quý Bạch bất đắc dĩ cười cười, đoạt lấy đĩa thức ăn trong tay tôi.

"Anh không muốn làm , anh chỉ muốn nấu ăn cho một mình em."

Nói xong anh cầm đĩa đi vào bếp.

Quai hàm của tôi gần như rớt ra ngoài vì sốc, và tim tôi bắt đầu đập loạn xạ.

Tôi liếc nhìn vào bếp, bóng dáng cao lớn của Quý Bạch đang bận rộn trong bếp.

Tôi nghe tiếng nước chảy róc rách mà lòng nóng lên.

Tôi trở lại phòng và tiếp tục viết kịch bản.

Tôi đã không đi ngủ cho đến khi trời gần sáng.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn.

Tôi dụi mắt nhìn điện thoại, đã gần mười giờ.

Tôi vươn vai, đứng dậy rời khỏi giường, mở cửa ra, phòng khách sạch sẽ.

Nhìn thoáng qua, rõ ràng là Quý Bạch đã lau dọn đống hỗn độn do tôi gây ra.

Tôi vào bếp rót cho mình một cốc nước, nhìn lên thì thấy một mảnh giấy nhắn dán trên tủ lạnh.

“Diệu Diệu, trong tủ lạnh còn có đồ ăn, em chỉ cần hâm nóng lại là được.”

Tôi sửng sốt một lúc, mở cửa tủ lạnh ra, bên trong là đủ loại thức ăn được xếp ngay ngắn.

Tất cả đều là những món ăn yêu thích của tôi.