Chương 5: Xem phim

Sau khi ăn sáng, tôi đến công ty.

Sau khi viết kịch bản trong nhiều đêm, cuối cùng nó cũng đã được nhà sản xuất chấp thuận.

Ông ấy cho tôi hai vé tham dự buổi thử nghiệm công chiếu bộ phim.

Khi tôi nhận được vé, suy nghĩ đầu tiên trong đầu tôi là đi xem cùng Quý Bạch.

Về đến nhà, Quý Bạch đang nấu bữa tối trong bếp.

Tôi vọt tới trước mặt anh, lắc lắc hai tấm vé xem phim trong tay, "Anh Quý Bạch, phim mới nhất của ảnh đế sắp được công chiếu, anh đi xem cùng em đi."

Quý Bạch quay đầu lại, tôi thấy một ít bột dính trên mặt anh ấy.

Tôi không nhịn được cười: "Anh Quý Bạch, anh đừng cử động."

Tôi lấy khăn giấy ra, lại gần người anh, muốn vươn tay lau sạch bột mì.

Tôi kiễng chân, duỗi các ngón tay và nghiêng người về phía anh ấy.

Quý Bạch quá cao, ngón tay tôi còn chưa chạm vào mặt anh ấy, chân tôi đã trật đi, cả mặt vùi vào trong ngực anh ấy.

Tôi nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của anh, nháy mắt cả người liền đỏ bừng.

“Nay lại chủ động sà vào lòng anh à.” Tôi nghe thấy tiếng l*иg ngực Quý Bạch rung động.

Anh với tay lên, nắm lấy vai tôi và kéo tôi ra khỏi vòng tay anh.

Tôi ngước lên, nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng anh, tôi thật sự muốn tìm một cái hố để chôn mình.

Quý Bạch hạ thấp người xuống, ánh mắt và khuôn mặt anh đối diện mặt tôi.

"Tới đây đi."

Tôi nhìn khuôn mặt anh, đôi mắt anh nhắm nghiền, lông mi dày và dài, đôi môi mỏng và ẩm ướt.

Tôi nghe người ta nói đàn ông có đôi môi như vậy thì trời sinh có số đào hoa phong tình.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, tôi không nghe thấy bất kỳ tin đồn xấu nào về Quý Bạch.

“Mau lên.” Quý Bạch lại nói.

Tôi ngay lập tức định thần lại, cố gắng phớt lờ khuôn mặt đẹp trai của anh ấy.

Ngón tay tôi run rẩy lau bột trên khuôn mặt của anh.

“Xong rồi.” Tôi rút tay về, thấy anh vẫn không nhúc nhích, khóe miệng hơi bĩu ra.

Cảnh tượng này làm môi tôi khô khốc.

Quý Bạch chợt mở mắt ra, đôi đồng tử vừa đen vừa sáng lấp lánh chứa đầy hình ảnh tôi.

Tôi giật mình lùi lại một bước và suýt ngã xuống đất.

Cũng may Quý Bạch kịp thời đưa tay ôm lấy eo tôi, "Cẩn thận một chút."

Thấy tôi đứng hình, anh buông ra, lấy vé xem phim từ tay tôi: "Tối hôm đó anh đưa em đi."

Nói xong anh quay đầu tiếp tục nấu ăn.

Tôi đứng đó một mình mặt đỏ bừng tim đập bình bịch vì sự trêu chọc của anh.

...

Cuối tuần tan làm, tôi vừa ra khỏi cổng công ty đã thấy Quý Bạch mặc vest nghiêm chỉnh đứng ở cổng.

Khuôn mặt điển trai và dáng người cao ráo của anh đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Một số người đã can đảm xin chữ ký của anh ấy vì nghĩ rằng anh ấy là một minh tinh.

Quý Bạch lạnh mặt từ chối, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì anh liền nở nụ cười tươi.

“Để anh cầm cho.” Anh ấy bước đến gần tôi và cầm lấy chiếc túi đựng máy tính từ tay tôi.

Quý Bạch lái xe đưa tôi đến rạp chiếu phim.

Vì là buổi chiếu sớm nên người đến xem phim không nhiều, đều là người trong giới.

Còn có mấy fan hâm mộ ảnh đế, trên tay mỗi người đều cầm một tấm poster hình ảnh đế.

"Anh ơi, em muốn ăn bỏng ngô." Tôi nghe thấy giọng nói của Lý Nam Nam.

Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Nam Nam ôm cánh tay Điền Lỗi, không ngừng lắc lắc, bĩu môi.

"Anh à, em còn muốn uống Coca."

Lý Nam Nam tiếp tục hành động làm nũng.

Xem ra Điền Lỗi rất hưởng thụ, anh ta cười cười gật đầu, "Được, em muốn cái gì anh đều mua cho em."

Khi nhận được câu trả lời, Lý Nam Nam lập tức cười tươi:"Anh thật tốt bụng."

Vừa nói xong, cô ta lập tức khoác tay Điền Lỗi đi về phía quầy hàng.