Chương 13-1: Đánh rắn không chết, tất gặp tai ương.

Edit + beta: Lười mèo

"Là lỗi của tôi trong việc dậy dỗ con trai, đã để bạn học Ôn chịu thiệt thòi rồi."

Cha của Ứng Thiên Minh bước nhanh đến chỗ Ôn Trác Ngọc, ông ta đặt hai tay thẳng hai bên người và cúi đầu một góc tiêu chuẩn 90 độ trước Ôn Trác Ngọc: "Con hư là lỗi của cha. Tôi thay mặt con mình xin lỗi bạn học Ôn."

Ôn Trác Ngọc dịch sang một bên né tránh, trên mặt cậu hiện lên biểu hiện nghi hoặc, bất an nói: "Ứng tiên sinh, ngài không cần phải làm như vậy đâu."

Vẻ xấu hổ hiện rõ trên mặt của cha Ứng Thiên Minh: "Đem con trai mình nuôi dậy thành ra như vậy đều là lỗi của chúng tôi. Thiếu chút nữa là nó đã làm hại bạn học Ôn bị người khác bôi nhọ danh dự, chúng tôi là cha mẹ của nó thực sự không có cách nào để đối mặt với bạn học Ôn."

Nghe cha của Ứng Thiên Minh nhắc đến việc hắn ta sai người đánh đập và hắt nước bẩn lên người mình, gương mặt Ôn Trác Ngọc hiện lên vẻ giận giữ, cậu kiên quyết nói: "Đàn anh Ứng quả thực rất quá đáng. Sự việc ngày đó nếu không phải tôi phản ứng lại nhanh, cùng những bạn sinh viên đại học A hỗ trợ giúp tôi báo cảnh sát thì tôi đúng là hết đường chối cãi."

"Ứng Thiên Minh dám làm như vậy, không phải là vì ỷ vào nhà họ Ứng mấy người giàu có quyền thế mà là vì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ. Cho dù bị người khác bắt nạt thì cũng không có ai đứng ra bảo vệ tôi."

Ôn Trác Ngọc nói đến đây thì ủ rũ cười lạnh: "Sáng nay tôi nhận được điện thoại từ bà Ứng, trong điện thoại lời nói của bà Ứng rất thành khẩn chân thành nên tôi mới đồng ý gặp mặt mọi người vào tối nay. Kết quả là tôi vì chuyện này mà bị người khác mắng là nhu nhược không dám cứng rắn đối đầu."

"Tôi nghĩ nếu không đưa Ứng Thiên Minh ra tòa, tôi sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi nỗi ô nhục này trong đời." Khi Ôn Trác Ngọc nói, sự cáu kỉnh và tức giận hiện lên giữa lông mày cậu, như thể cậu đang vô cùng bối rối trước những tin đồn bủa vây.

Bà Ứng khẽ cau mày, bà ta cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp chương trình ngày hôm nay. Là một người từng trải, mẹ của Ứng Thiên Minh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được đứa nhóc họ Lạc kia đang tính toán điều gì.

Trong khi mẹ của Ứng Thiên Minh thầm mắng Lạc Hi cố tình tìm thêm rắc rối cho nhà họ, thì bà ta cũng lo lắng rằng Ôn Trác Ngọc còn trẻ và kiêu ngạo nên sẽ không chịu hòa giải với nhà họ Ứng vì để giữ thể diện cho bản thân trước những tin đồn bên ngoài.

Bà ta càng nghĩ càng lo vội vàng khuyên nhủ Ôn Trác Ngọc: "Cái gì mà nhu nhược chứ? Dì cảm thấy bạn học Ôn thực sự rất tốt. Cháu thấy đấy, cháu đã gọi cảnh sát ngay khi sự việc xẩy ra và không tha thứ cho hành động của Thiên Minh.

Điều này không phải là rất chính đáng sao?"

"Đến việc bồi thường cũng là do dì cùng cha Thiên Minh đề nghị trước. Bởi vì chúng ta biết chuyện này đều là do Thiên Minh sai. Nếu đã làm sai thì nên bù đắp cho tốt. Bạn học Ôn đồng ý cho gia đình dì một cơ hội bù đắp cho cháu, điều đó thể hiện cháu là người thiện lương rộng lượng. Làm sao có thể nói cháu như vậy là nhu nhược được?"

Sắc mặt Ôn Trác Ngọc hơi dịu đi khi nghe những lời nói của bà Ứng. Cậu liếc nhìn Ứng Thiên Minh đang đứng cách đó ba bước che mặt không nói gì, rồi nhìn cha mẹ của hắn ta đang đứng trước mặt cậu với thái độ khiêm tốn chân thành, cậu nở một nụ cười không rõ vui buồn: "Mọi người thật sự có suy nghĩ như vậy?"

"Tất nhiên rồi!" Bà Ứng nóng lòng nói: "Gia đình dì rất biết ơn vì bạn học Ôn là người hiểu lý lẽ, sẵn sàng cho gia đình bác một cơ hội để đền bù."

Ngày càng có nhiều khách tụ tập trước khách sạn, ông Ứng thấy vậy liền nói: "Muộn rồi, sao chúng ta không vào trong ăn cơn rồi nói chuyện tiếp?"

Ôn Trác Ngọc liếc nhìn luật sư Chung. Luật sư Chung gật đầu cười nói: "Chủ tịch Ứng suy xét thật chu đáo."

Bà Ứng nhìn lại đoàn quay chương trình đang đứng cạnh xe bảo mẫu ngập ngừng nói: "Mọi người___"

Đạo diễn chương trình giỏi nhìn mặt đoán ý lập tức trả lời: "Chúng tôi đã tan làm rồi."

Sau đó ông vỗ vai camera, ý bảo cậu ta tắt máy quay đi.

Lúc này bà Ứng mới kịp phản ứng lại, bà ta vội hỏi: "Mọi người vừa mới ở đây ghi hình trực tiếp sao?"

Đạo diễn chương trình vẻ mặt ngượng ngùng giải thích: "Đây là công việc của chúng tôi___"

Lời còn chưa dứt đã bị ông Ứng cắt ngang: "Không sao đâu! Chuyện này vốn dĩ là lỗi của nhà họ Ứng chúng tôi___ Vì Thiên Minh làm ra chuyện có lỗi với bạn học Ôn, chúng tôi với tư cách là cha mẹ của Thiên Minh cũng nên cúi đầu xin lỗi bạn học Ôn trong phòng phát sóng trực tiếp."

Bà Ứng hậm hực không nói lời nào.

Cha của Ứng Thiên Minh hướng về phía người của tổ chương trình vẻ mặt ôn hòa nói: "Làm việc cả ngày trời, chắc là mọi người cảm thấy rất mệt. Tối nay tôi mời mọi người ở lại đây ăn cơm, tôi đã dặt mấy bàn cơm ở nhà hàng của khách sạn, mong mọi người nể mặt."

Mọi người trong tổ chương trình quay mặt qua nhìn nhau.

Đạo diễn chương trình cười nói: "Chủ tịch Ứng thật là chu đáo."

"Nên như vậy!" Ông Ứng cười nói: "Công ty Ứng thị là nhà đầu tư của chương trình "trò chơi phú quý", chúng ta là đối tác với nhau. Sau này tôi còn phải nhờ chương trình quảng cáo các thương hiệu của tập đoàn Ứng thị nhiều hơn trong thời gian ghi hình chương trình đấy."

Đạo diễn chương trình than thở rằng cha của Ứng Thiên Minh thực sự rất xứng đáng với vị chí chủ tịch một công ty được niêm yết trên sàn chứng khoán. Ông ta thực sự rất biết cách đối nhân xử thế: "Vậy mọi người trong đoàn chương trình chúng tôi xin nhận ý tốt của chủ tịch Ứng."

Ôn Trác Ngọc đứng gần đó, lạnh lùng nhìn cha của Ứng Thiên Minh diễn trò thu phục lòng người một cách xuất sắc với gương mặt không biểu cảm.

P/S: Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2023, sắp bước sang một năm mới mình chúc mọi người một năm mới vui vẻ, bỏ qua mọi muộn phiền của năm cũ. Cùng chào đón những điều tốt đẹp trong năm mới nha **