Chương 12-3: Ôn Trác Ngọc không chút kinh ngạc cong môi, ánh mắt rơi xuống trên mặt Ứng Thiên Minh

Edit + beta: Lười mèo

Xe bảo mẫu chạy một mạch về thành phố A, bên trong xe rất yên tĩnh.

Ôn Trác Ngọc tựa đầu vào cửa kính xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cố Tây Hoài không biết cậu đang suy nghĩ điều gì nên cũng

không mở miệng bắt chuyện.

Một số nhân viên đi cùng xe đang ở hàng ghế sau cùng thấy vậy đều ước gì mình có thể trở lên trong suốt.

Một lúc sau, Ôn Trác Ngọc lấy điện thoại di động ra và gọi điện. Sau ba hồi chuông, điện thoại đã được đầu bên kia bắt máy. Không biết đối phương đang nói gì, Ôn Trác Ngọc ấm áp trả lời lại: "___ Cháu cũng nhớ mọi người ạ! Ông bà nội đâu ạ?"

"Đang đi khiêu vũ trong công viên!" Chú của Ôn Trác Ngọc gãi gãi đầu hói và tò mò hỏi: "Không phải ông bà nội cháu ngày nào cũng đi khiêu vũ vào thời điểm này sao? Cháu quên rồi à?"

Ôn Trác Ngọc khịt mũi nói: "Cháu quên mất, vậy thôi nhá chú cháu sẽ gọi lại sau ạ!"

"Cháu bị bắt nạt à?" Chú Ôn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhạy cảm nói: "Ở trường có người bắt lạt cháu à?"

"Dạ không có ạ!" Ôn Trác Ngọc nói: "Chỉ là vì cháu nhớ mọi người thôi!"

Không khí trong xe tĩnh lặng, người quay phim đang theo dõi cảnh tượng này với những cảm xúc lẫn lộn. Anh ta không khỏi cảm thấy Ôn Trác Ngọc đúng là không dễ dàng chút nào, chuyện gì không tốt cũng đều có thể xẩy ra với cậu ấy.

Cố Tây Hoài mở mắt. Sau khi Ôn Trác Ngọc cúp điện thoại, anh nhẹ nhàng an ủi cậu: "Cậu không làm gì sai cả, tất cả là do mấy người đó gây chuyện." Mấy người mà Cố Tây Hoài nhắc đến bao bồm cả nhà họ Ứng và Lạc Hi.

Ôn Trác Ngọc cười khổ, lảng tránh trả lời: "Để tài xế đưa anh đến phim trường trước đi."

Cố Tây Hoài trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu tiện, tôi có thể cùng cậu đi gặp nhà họ Ứng."

Ôn Trác Ngọc theo bản năng từ chối: "Không cần phiền phức như vậy đâu, tôi đã liên lạc với luật sư Chung rồi. Luật sư Chung sẽ đợi tôi ở cửa khách sạn."

Luật sư Chung là luật sư mà Cố Tây Hoài đã giới thiệu cho Ôn Trác Ngọc. Ông ấy cũng là cố vấn pháp lý cho nhà họ Cố.

Cố Tây Hoài gật đầu: "Vậy cũng được, sự hiện diện của luật sư Chung hữu dụng hơn sự hiện diện của tôi."

Dù sao trong phương diện ra mặt về vấn đề pháp lý, luật sư Chung không chỉ có thể đại diện cho Ôn Trác Ngọc mà còn đồng nghĩa với tính chuyện nghiệp. Anh tin rằng sau khi nhìn thấy luật sư Chung, nhà họ Ứng cho dù có định tính kế gì thì ít nhất cũng sẽ kiềm chế bản thân lại một chút.

Ôn Trác Ngọc chân thành cảm ơn: "Cảm ơn Cố tiên sinh!"

Cố Tây Hoài cười khẽ: "Giữa tôi và cậu không cần phải khách sáo như vậy."

Sau một lúc dừng lại Cố Tây Hoài nói thêm: "Đừng quên, tôi luôn muốn học từ cậu cách cải thiện kỹ năng diễn xuất của mình."

Xe bảo mẫu đậu trước khách sạn gần đoàn làm phim, Cố Tây Hoài xuống xe. Anh luôn thích ở khách sạn khi tham gia đoàn làm phim, vừa để quay phim thuận tiện vừa để có thể thảo luận kịch bản với đạo diễn mọi lúc mọi nơi sau giờ làm việc. Ở một mức độ nào đó, vị thiếu gia của tập đoàn Cố thị này thực sự là một người rất đơn giản và trong sáng.

Ôn Trác Ngọc nhìn Cố Tây Hoài vào khách sạn, sau đó cậu ra hiệu cho tài xế chở cậu đến địa điểm gặp mặt nhà họ Ứng.

Ánh đèn đường trong đêm nhanh chóng rút ra ngoài cửa kính xe, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt Ôn Trác Ngọc, dấu đi phần lớn đường nét gương mặt cậu trong bóng tối.

Ôn Trác Ngọc nhắm mắt lại, cậu cẩn thận xem lại những việc mình đã làm trong ngày hôm nay.

Ôn Trác Ngọc lẽ ra có thể xử lý việc Lạc Hi cố gắng trấn áp cậu trước ống kinh một cách có tổ chức hơn. Tuy nhiên, cậu đoán rằng nhà họ Ứng lo lắng cậu sẽ nói điều gì đó bất lợi với Ứng Thiên Minh trong chương trình, lên những kẻ đó chắc chắn sẽ mở phòng phát sóng trực tiếp để xem phát sóng trực tiếp chương trình ngày hôm nay. Nếu cậu giả vờ không để ý đến mấy lời khích bác của Lạc Hi thì nhất định sẽ bị nhà họ Ứng khinh thường vì quá ngu ngốc. Điều này có thể gây bất lợi cho cậu trong cuộc đàm phán vào tối nay.

Nếu Ôn Trác Ngọc phát hiện ra hành vi gây sự của Lạc Hi nhưng có thể kiềm chế hoặc xử lý khéo léo hơn, vừa vạch trần sự ngụy trang của Lạc Hi vừa giữ được hình ảnh của chính mình. Nhưng nếu làm như vậy cậu lo rằng nhà họ Ứng sẽ cảm thấy cậu lòng dạ quá thâm sâu, tâm sẽ sinh đề phòng cậu, điều này sẽ gây bất lợi cho kế hoạch tiếp theo của cậu.

Chỉ khi chính bản thân cậu phát hiện ra Lạc Hi diễn trò, nhưng vì không thể kiềm chế được sự tức giận của bản thân nên đã vạch trần Lạc Hi ngay trước sóng truyền hình thì nhà họ Ứng mới có thể cho rằng cậu có chút thông minh nhưng lòng dạ không thâm sâu. Là một kẻ phiền toái nhưng lấy tiền ra là có thể giải quyết được.

___ Điều này cũng rất phù hợp với ấn tượng đầu tiên mà bà Ứng dành cho cậu.

Ôn Trác Ngọc để tay lên đầu gối, dùng ngón trỏ của bàn tay phải gõ nhẹ vào các đốt ngón tay trái. Xe bảo mẫu chậm rãi đậu trước một khách sạn năm sao khác. Người lái xe nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đến nơi rồi!"

Ôn Trác Ngọc nghe vậy mở mắt ra, cậu nhiệt tình cảm ơn tài xế xe. Sau khi bước xuống xe, cậu nhìn thấy ba thành viên của nhà họ Ứng cùng một người đàn ông ưu tú khác mặc vest đeo kính đang đứng trước cửa khách sạn.

Cảm nhận được ánh mắt của Ôn Trác Ngọc, người đàn ông ưu tú đeo kính mỉm cười và gật đầu với cậu: "Xin chào bạn học Ôn! Tôi là Chung Hào luật sự đại diện cho cậu mà Cố Tiên sinh đã giới thiệu."

"Xin chào luật sư Chung." Ôn Trác Ngọc mỉm cười và nói rất thân mật: "Tôi là Ôn Trác Ngọc, tối nay phải làm phiền luật sư Chung rồi."

Ba người nhà họ Ứng đang đứng ở một bên thấy vậy cũng nhanh chóng bước tới, bà Ứng nhiệt tình nắm lấy tay phải Ôn Trác Ngọc nói: "Cháu chính là bạn học Ôn Trác Ngọc phải không? Cháu ở ngoài đời nhìn còn đẹp trai hơn cả trên phòng phát sóng trực tiếp ấy. Bác là mẹ của Ứng Thiên Minh, con trai bác quả thực đã làm ra chuyện rất quá đáng với cháu, bác thay con trai mình gửi lời xin lỗi đến cháu."

Bà Ứng còn chưa kịp nói xong thì mọi người nghe "bốp" một tiếng vang, cha của Ứng Thiên Minh đã tát hắn ta một cái thật mạnh trước mặt mọi người. Bà Ứng che miệng sửng sốt.

Ông Ứng lại tiếp tục đá vào bắp chân của Ứng Thiên Minh, thân hình cao lớn của Ứng Thiên Minh lảo đảo, nhìn như hắn ta không chịu nổi sắp phải quỳ xuống đến nơi rồi.

Cha Ứng Thiên Minh trầm giọng khiển trách: "Thằng con bại hoại không nên nết, sao mày không nhanh chóng xin lỗi bạn học Ôn đi."

Tất cả khách ra vào trước cửa khách sạn đều sững sờ.

Sau khi lên xe chạy đến khách sạn, nhân viên chương trình "trò chơi phú quý" còn chư kịp ghi hình cũng bị màn trước mắt làm cho ngây người.

Chỉ có Ôn Trác Ngọc không chút kinh ngạc cong môi, ánh mắt rơi xuống trên mặt Ứng Thiên Minh. Trông cậu như đang xem một vở kịch hay.